Chương 1319
Tiếng Gào Thét Từ Trong Ngục! 2
Rất nhiều tin tức, cho dù mình đã rời khỏi từ nửa năm trước nhưng ngay sau khi mình lại xuất hiện, hơn nữa còn để lại dấu vết cơ thể trước thì ở thành Khải Hoàn sau lại ở Napoli, việc điều tra của Vatican sâu hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
“Vì quang minh, xông lên, đoàn kỵ sĩ thánh điện!”
Cơ thể của hồng y giáo chủ này hoàn toàn biến mất, thật ra việc duy trì một hư ảnh đối với ông ta mà nói độ khó cũng không lớn, nhưng ông ta có chuyện càng gấp hơn cần đi bẩm báo.
Mà lúc này, bên ngoài hộ gia đình nông dân đột nhiên truyền tới những tiếng quát khẽ, đấu khí hùng hậu từ khắp bốn phương tám hướng điên cuồng bủa vây về nơi này, căn nhà bằng gỗ lập tức sụp đổ, mà Tô Bạch thì lại chậm rãi bước ra từ trong đống vụn gỗ bay đầy trời.
Liếc mắt nhìn xung quanh, ba trăm kỵ sĩ thánh điện gần đó đã bày trận xong xuôi, mà phía sau quân trận có hai hồng y giáo chủ xa lạ và một kỵ sĩ mặc áo giáp màu bạch kim đứng nghiêm nghị ở đó. Khí tức của ba người này thấp thoáng đã có xu thế sinh ra cộng hưởng với xung quanh, ý nghĩa chính là cho dù ba người này không phải thính giả cao cấp, nhưng cách ngưỡng cửa của thính giả cao cấp cũng chỉ thiếu một chút xíu như vậy, thậm chí dùng chỉ thiếu nửa bước để hình dung cũng không nói quá.
Quy mô rất hoành tráng, cũng rất phô trương, bây giờ Tô Bạch có một loại cảm giác BOSS ở trận doanh hắc ám giá lâm tới Vatican, toàn bộ tòa thánh xếp hàng chào đón, đáng tiếc đám kỵ sĩ thánh điện này người nào cũng im như thóc, lạnh lùng, nếu như có thể cùng nhau hợp xướng “International” sẽ càng có cảm giác hơn.
Cổ tay hắn hơi rung lên, một chuỗi đấu khí liên tiếp không hề chênh lệch tí nào bắn ầm ầm về phía Tô Bạch vừa rồi tạo ra sát thương lớn bao nhiêu, chỉ là tiếp theo đây mới bắt đầu trò hay chân chính.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Tô Bạch thậm chí còn lộ ra một nụ cười, không hề tức giận hay bất mãn vì bị người lừa mới vừa rồi một chút nào.
“Đại nhân.”
Phòng riêng của giáo hoàng là một gian phòng rất đơn giản, vài quyển sách, một cái giường, một cái ghế chính là toàn bộ mọi thứ có ở đó, vì giáo hoàng ở thời đại này thật sự mộc mạc giản dị, không hề chú trọng vào xa hoa, cho nên cho dù là trên dưới tòa thánh hay là rất nhiều quốc gia ở thế giới thế tục, thật ra đều rất tôn trọng ông ta. Ở Tây Âu trung cổ, tòa thánh tương đương với thái thượng hoàng của các quốc gia thế tục, nếu như giáo hoàng thích hưởng thụ xa hoa, vậy toàn bộ nhân loại ở thế giới thế tục đều sẽ tiến hành phụng dưỡng ông ta.
“Đại nhân.” Hồng y giáo chủ vừa mới lừa Tô Bạch xong thấy giáo hoàng đại nhân ngồi trên ghế mà không có phản ứng gì, không nhịn được lại mở miệng hỏi lần hai.
“Ông không nên đi.” Giáo hoàng đại nhân phát ra một tiếng thở dài: “Hoặc là, ông không nên tham lam nghe cậu ta kể nhiều chuyện không nên nghe như vậy.”
Trên mặt hồng y giáo chủ lộ ra vẻ thỏa mãn, đáp: “Đại nhân, tôi thật sự không nhịn được.”
“Tự tử đi, cầu cho vinh quang của Chúa đồng hành cùng ông.” Giáo hoàng nói một cách rất lạnh lùng.
“Vâng.” Hồng y giáo chủ biết thông tin mà mình vừa mới có được từ trong miệng người đó tuyệt đối không thể nói cho người thứ hai biết, cho dù là với giáo hoàng trước mặt. Nếu nói với ông ta, tương đương kéo theo giáo hoàng và toàn bộ thế giới này cùng nhau xuống nước chôn chung.
“Vinh quang của Chúa mãi mãi rọi xuống nhân gian.” Hồng y giáo chủ mỉm cười rồi bắt đầu bùng cháy, không lâu sau trên mặt đất chỉ còn lại một pháp bào màu đỏ, trên pháp bào để lại ít tro tàn.
Giáo hoàng im lặng rất lâu mới đứng dậy, cơ thể cũng lập tức biến mất.
Ngay sau đó, thân hình của giáo hoàng xuất hiện trong nhà giam dưới lòng đất của Vatican, trong nhà tù sâu nhất của nhà giam này, giam một người đàn ông bẩn thỉu, cả người từ trên xuống dưới dán đầy phong ấn, đồng thời gông xiềng giam cầm anh ta cũng là nguyên liệu đặc biệt nhất trên thế gian này.
“Ha ha… ông đến rồi… cậu ta cũng tới rồi… truyền nhân… của tôi…” Ánh mắt của người đàn ông mang màu trầm đục, nói chuyện cũng rất chậm, đặc biệt là khi nói đến “truyền nhân của tôi” rõ ràng đã dừng lại một chút.
“Truyền nhân của cậu?” Giáo hoàng hỏi ngược lại một câu, lắc đầu bảo: “Thân là một kẻ phản bội, cậu cũng xứng có truyền nhân sao? Đây chỉ là Chúa nhân từ, cảm thấy sức mạnh của cậu hoàn toàn mai một chính là một sự tổn thất, cho nên mới dùng sự thần kỳ và vĩ đại của mình hy vọng lại có một người truyền thừa nhận được sức mạnh trong nhân gian, nhưng rất đáng tiếc, hình như người đó cũng không hiểu vinh quang của Chúa ban ân.”
“Ông… rất thú vị…” Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng mang theo ý cười, cơ thể anh ta không ngừng trải qua quá trình phá hủy rồi khôi phục, rất khủng khiếp cũng rất kinh người, nhưng anh ta lại không thấy sao cả, dường như đã sớm quen với loại sinh hoạt này rồi: “Biết rõ… Chúa của mình… là cái thứ gì… mà vẫn… không muốn thật sự… mở mắt… nhìn… thế giới này.”
“Mỗi một người đều có sự lựa chọn của riêng mình, thân là một phản đồ mãi mãi phải chấp nhận sự giam cầm và khổ hình tới từ Vatican, đây là sự trừng phạt của Chúa đối với tên phản đồ như cậu.”
“Tên hèn nhát như Alexandros đó…” Người đàn ông trong nhà ngục đột nhiên gào lên: “Đồ hèn nhát…dựa vào cái gì kêu tôi tiếp tục… dốc sức cho hắn!”