Chương 1318
Tiếng Gào Thét Từ Trong Ngục! 1
Sau khi im lặng ngắn ngủi, Tô Bạch nhìn người trước mặt, trầm giọng hỏi: “Vatican thật sự không giam được anh sao?”
Nhưng điều này lại khác hoàn toàn với hình ảnh ký ức mà mình đã nhìn thấy, dù sao sau này vị ở trước mặt này cũng sẽ bị trói vào thập tự giá đốt cháy trong lửa trời khi thượng đế giáng lâm!
Nếu như anh ta có thể dựa vào sức mạnh của mình tùy ý ra vào Vatican, vậy trước khi cái chết tới gần, tại sao không chạy đi?
Tô Bạch không cho rằng cái thứ hàng này là Văn Thiên Tường hoặc là Đàm Tự Đồng cần phải dùng máu và sinh mệnh của mình để đánh thức ngọn lửa phản kháng của trận doanh hắc ám.
Khóe miệng của đối phương hiện ra một nụ cười, bây giờ cơ thể của anh ta cũng không phải sự tồn tại thực chất chân chính, một điểm này hiển nhiên Tô Bạch có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng thân là một tù nhân, ý thức của mình tồn tại lại có thể tùy tiện ra vào Vatican, loại cảm giác này giống như tù nhân đời sau có thể ở trong nhà giam dùng di động đặt giao đồ ăn hơn nữa thật sự có thể giao tận tay mình.
“Bọn họ giam cầm được cơ thể tôi chứ không giam cầm được linh hồn tôi, cũng không thể xóa bỏ ý thức của tôi.” Đối phương lắc đầu, khi nói những lời này thật ra anh ta cũng không quá thể hiện sự tự hào và kiêu ngạo, ngược lại trông có vẻ hơi mất mác: “Nhưng tôi chỉ còn lại một sợi ý thức này có thể tự do đi gần Vatican một chút, giống như một vong hồn yếu ớt.
Trên thực tế, nếu như không phải vì cảm ứng được khí tức thuộc về tôi từ trên người cậu, vậy cậu cũng hoàn toàn không nhìn thấy được một sợi ý thức này của tôi. Lần này tôi tới tìm cậu chính là muốn hỏi cậu một câu, tại sao trên người cậu lại có khí tức thuộc về tôi?”
Đây là một câu hỏi không tồi nhưng cũng là một câu hỏi khó giải đáp, vì nơi này liên quan đến Phát Thanh, nhưng cũng may đây là một thế giới chuyện xưa mà mình quay trở lại, chứ không phải thế giới chuyện xưa lần đầu tiến vào có cả những thính giả khác tham gia. Cho dù NPC trong thế giới biết sự tồn tại của Phát Thanh, nhưng rất có khả năng ngay khi mình còn đang tạm nán lại ở thế giới chuyện xưa này, Phát Thanh cũng sẽ không làm ra phản ứng gì cả.
Mà một khi mình rời khỏi thế giới chuyện xưa này vậy cũng chưa chắc, chí ít, nếu như Tô Bạch ngồi ở góc độ của Phát Thanh để xét, cũng không muốn nhìn thấy sinh vật ở một vị diện thế giới chuyện xưa lấy lật đổ ách thống trị của Phát Thanh làm mục tiêu phấn đấu, có khả năng sự phản kháng và phấn đấu của bọn ở trong mắt Phát Thanh chẳng đáng một xu, nhưng vẫn đủ khiến người cảm thấy chướng mắt.
Tô Bạch tốn một chút thời gian để nói lại đơn giản chuyện ở thế giới hiện thực và chuyện mình đã có được máu của anh ta thế nào một lần, nói thật, sở dĩ hắn quyết định thẳng thắn vô tư như vậy cũng chỉ vì cảm thấy nếu mình chỉ đơn giản dựa vào sức mạnh bản thân tiến vào nhà ngục Vatican, vậy khả năng tìm được chân thân của đối phương thật sự không lớn, ngược lại không bằng lật hết toàn bộ con át chủ và tin tức ra, nếu như có thể gợi lên sóng gió gì khiến mình nhận được lợi ích từ trong đó vậy hiển nhiên là tốt nhất, còn nếu như vẫn giếng cạn không có sóng như trước, vậy cũng không tổn thất gì cả, đúng chứ?
“Phát Thanh?” Trong miệng đối phương thì thầm cách gọi này, sau đó dường như anh ta nghĩ đến gì đó, bắt đầu lặp lại: “Alexandros bệ hạ, Phát Thanh… Alexandros bệ hạ, Phát Thanh…”
Dựa theo mốc thời gian ở thế giới hiện thực để suy đoán, hơn hai nghìn năm trước, cả phương Đông và phương Tây đều xuất hiện một đế quốc không ai bì nổi, nhưng hai đế quốc này đều rất đoản mệnh, cả hai thành lập vô cùng oanh liệt vang dội, mà tốc độ sụp đổ lại càng khiến người bất ngờ hơn.
Tô Bạch đã từng đọc ký ức của một vị Vampire khác, mà trong ký ức của anh ta, hơn hai nghìn năm trước anh ta bị giam vào trong xe tù, bị quân Tần canh chừng và áp giải về Hàm Cốc Quan.
Rốt cuộc hơn hai nghìn năm trước đã xảy ra chuyện gì, đến bây giờ Tô Bạch vẫn chưa thể làm rõ, vì lượng thông tin thật sự quá ít, rất có khả năng là Alexandros và Tần Thủy Hoàng cùng nhau liên hợp đối kháng với sự tồn tại khủng khiếp tới từ trên trời, điểm này có thể nhìn thấy từ một vài ghi chép trong xe ngựa của công chúa dưới hang động Tây Tạng, nhưng lại giống như quân đội của Alexandros Đại Đế và Tần Thủy Hoàng cùng nhau tranh giành quyền lên tiếng trên toàn thế giới này, cuối cùng dẫn tới cục diện này.
Đương nhiên, tính khả năng của cái sau khá thấp, vì hai vị hoàng đế chắc hẳn không ngu ngốc đến mức tình nguyện làm thành cục diện cả hai bên cùng thiệt.
Có điều, Tô Bạch biết rõ vị ở trước mặt mình chắc hẳn là người đã đích thân trải nghiệm đại sự từ hơn hai nghìn năm trước này, dù sao từ trong ký ức lấy được, Tô Bạch đã nhìn thấy hình ảnh anh ta cùng một Vampire khác đứng phía sau Alexandros Đại Đế làm tùy tùng.
Có điều, lúc này đột nhiên con ngươi của đối phương sáng lên, giọng nói cũng trở nên vô cùng dị thường: “Ha ha, tên đáng chết nhà cậu, đồ dị giáo, Phát Thanh trong miệng cậu chắc hẳn là sự tồn tại tương tự với Satan trong tín ngưỡng của sinh vật hắc ám đi.”
Hư ảnh bắt đầu từ từ vặn vẹo, sau đó một giáo chủ đại nhân mặc hồng y hiện ra bóng hình, ông ta dùng một loại ánh mắt rất tiếc hận nhìn Tô Bạch.
“Cậu rất trẻ, thật sự không cần thiết phải dấn thân vào dị giáo tà ác như thế, ánh sáng của Chúa mới dẫn dắt thế giới này của chúng ta đi tới một hướng tốt đẹp duy nhất, một điểm này không thể nghi ngờ!”
Tô Bạch nở nụ cười, hắn biết mình bị lừa rồi, nguyên nhân là mình đã khinh thường sức mạnh của Vatican, đối phương không chỉ có mấy sức mạnh gắn giá niêm yết như kỵ sĩ thánh điện và hồng y giáo chủ này, mà mấu chốt là bọn họ không ngu!