Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1317 - Chương 1317 Kinh Sợ! 2

Chương 1317

Kinh Sợ! 2


Trận pháp giữa các thành phố thật ra có chế độ quy tắc nghiêm khắc, khi một bên chuẩn bị truyền tống, một bên có vị trí được truyền tống đến cũng phải chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng, nhưng rất dễ nhận thấy, Tô Bạch tuyệt đối không phải người trong nhà thờ thành Khải Hoàn, chỉ nhìn áo gió màu đen và ánh mắt lạnh lùng của hắn hoàn toàn không có một tí liên quan nào tới người ôn hòa và nhân từ.


Tô Bạch còn nhớ chuyện trước đây bị một tốp kỵ sĩ thánh điện hành hạ, nhưng hai kỵ sĩ thánh điện trước mặt này, một là không có chiến mã, hai là không kết trận, chỉ nói về võ lực đơn thuần, thính giả có thâm niên bình thường đối phó với bọn họ còn dư sức, huống chi là Tô Bạch.


Sát khí cương thi càn quét ra, hai kỵ sĩ thánh điện trực tiếp bay ngược ra sau đâm vào cột trụ trong đại điện, mà ngay khi những người khác còn chưa kịp phản ứng, Tô Bạch đã trực tiếp hóa thành sương mù máu rời khỏi nơi này.


Hiển nhiên hắn không tràn ngập tự tin trực tiếp truyền tống vào Vatican, cho dù là mình của bây giờ cứ nhảy vào đó như vậy cũng tương tự với cừu chui vào miệng cọp, cho nên hắn chọn truyền tống đến thành Napoli khá gần Vatican. Nơi này cách Vatican dựa theo tốc độ của Tô Bạch, thật ra chỉ chừng nửa ngày là đủ.


Nội bộ nhà thờ thành Napoli bị kẻ địch xâm nhập, điều này khiến toàn bộ thành phố lập tức cảnh giác hẳn lên, nhưng người gây ra họa là Tô Bạch đã rời khỏi thành phố này, vội lên đường tới Vatican rồi.


Cách Vatican càng gần, cảm ứng tới từ huyết mạch gần như càng rõ ràng, Tô Bạch từng hấp thụ một giọt máu của đối phương, cũng từng lấy ký ức của đối phương. Mà trước mắt, vì nguyên nhân tiết điểm thời gian, Tô Bạch và Vampire bị giam trong nhà lao đó lại cùng nhau tồn tại trong cùng một mốc thời gian.


Cái này có hơi giống với một bộ phim khoa học viễn tưởng, đứa con, người chồng và người vợ thật ra đều là cùng một người.


Càng gần Vatican, sự kiểm tra và cảnh giới xung quanh đã bắt đầu càng ngày càng nghiêm ngặt, rõ ràng tiếng báo động ở Napoli cũng đã truyền tới Vatican rồi. Có điều quá trình tra xét bên ngoài, thậm chí là sự tuần tra của các các kỵ sĩ thánh điện cũng hoàn toàn không thể ngăn được bước chân của Tô Bạch, đến ngay cả mép áo của hắn, bọn họ cũng không sờ tới được.


Cấp bậc của đôi bên đã không còn cùng một tầng nữa, thứ mà đôi bên chơi cũng không còn là một trò chơi giống nhau.


Nhưng ngay khi quần thể kiến trúc nhà thờ trang nghiêm xuất hiện trong tầm nhìn của Tô Bạch, hắn vẫn không thể không dừng bước chân của mình lại. Trước mắt, có vài đường thần thức đang không ngừng tuần tra, giống như làm theo phép, một đường thần thức trong số đó chắc hẳn cũng thuộc về thần thức của pháp khí, cũng tính là một loại pháp khí mang tính chất phòng thủ, mà hai đường thần thức còn lại thì lại thuộc về nhân loại, có thể thả thần thức đi tuần tra xa như thế ít nhất phải là một thính giả cao cấp hệ tinh thần tịnh tu mới có thể làm được.


Cho dù là Tô Bạch của hiện tại cũng không có dũng khí trực tiếp đấu với toàn bộ thành Vatican, nhưng độ khó ở ngay đây, ngục giam nằm ở nơi sâu nhất của Vatican, mình nhất định phải vào trong.


Tô Bạch dừng chân tại một gia đình nông dân. Vatican là một nơi rất thành thánh, nhân viên thần chức ở nơi này cũng cần ăn cơm cho nên bên ngoài quần thể công trình nhà thờ huy hoàng, thật ra chính là một nông trường rộng lớn.


Chủ nhà bị Tô Bạch đánh hôn mê ném trên giường ngủ say, còn hắn thì lại ngồi dưới ánh đèn dầu suy nghĩ cẩn thận cách lẻn vào Vatican. Thời gian của mình thật sự không nhiều, vì có đôi khi Phát Thanh thật sự rất giở trò lưu manh, ví dụ cho dù nó quy định thời gian tiến vào một thế giới chuyện xưa cho bạn, nó sẽ hoàn toàn cố hết sức tính toán dựa theo thời gian ở thế giới hiện thực, nhưng cũng có thể dựa theo thời gian ở thế giới chuyện xưa để tính, mà tốc độ dòng chảy giữa hai thế giới thật ra là do bản thân Phát Thanh khống chế, đây chính là vừa làm trọng tài vừa làm vận động viên.


Móng tay của Tô Bạch vẽ lên bàn gỗ trước mặt, lần lượt viết ra kế hoạch và suy tính của mình, sau đó lại xóa đi, loại suy nghĩ này kéo dài đến khi ánh nắng ban mai chiếu vào trong vẫn chưa kết thúc.


Cách thật ra không ít, ví dụ như mấy thứ dụ rắn ra khỏi hang, thậm chí là vây một ít để đánh, hoặc là kim thiền thoát xác, Tô Bạch có thể nghĩ đến rất nhiều cách khả thi để tiến vào, nhưng vấn đề bây giờ một là thời gian ít, hai là hiện tại chỉ có mỗi mình, mà vấn đề đầu tiên lại hạn chế vấn đề thứ hai, vì Tô Bạch cũng không có khả năng giống như trong chuyện xưa [The Hobbit] hoặc là [The Lord of the Rings] tới bái từng ngọn núi tìm viện trợ.


Vấn đề rất khó giải quyết mà cũng khó giải quyết thật.


Tô Bạch cầm bình nước trước mặt uống một ngụm lớn, nhưng vẻ sầu muộn trên mặt vẫn chưa thể rút đi như cũ, thời gian không đợi người, nếu như lần này không gặp được Vampire đó vậy thế giới chuyện xưa này thật sự tới uổng công rồi, sớm biết thế này mình còn không bằng đợi thêm, đợi đến khi mình thành thính giả cao cấp trung giai thậm chí là cao giai, khi ấy mình chắc hẳn có tự tin xông vào Vatican.


Hắn đứng dậy duỗi thắt lưng, suy nghĩ cả một tối lại không có hiệu quả thực chất gì, điều này khiến hắn rất mệt mỏi, chỉ là khi quay người lại nhìn thấy một người đàn ông mặc lễ phục cũ mèm, đứng phía sau mình.


Cơ thể Tô Bạch lùi lại hai bước theo bản năng, thậm chí chiếc bàn sau người đã bị hắn nghiền nát vụn, không phải người này nên bị giam trong nhà lao Vatican sao?


Tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này, sao anh ta lại ra ngoài được?


“Anh… anh tới từ khi nào?” Tô Bạch cưỡng ép mình bình tĩnh lại, hỏi.


“Chiều qua, khi cậu vừa ngồi xuống thì tôi đã tới rồi, chỉ là nhìn thấy hình như cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng nên tôi vẫn luôn đứng ở phía sau cậu đợi, không quấy rầy cậu.” Giọng nói của đối phương rát khàn, khi tự thuật cũng bình tĩnh.


“…” Tô Bạch.


Chương 1317

Bình Luận (0)
Comment