Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1322 - Chương 1322 Cinderella Cạn Lời 1

Chương 1322

Cinderella Cạn Lời 1


Bên dòng suối nhỏ, Tô Bạch chân trần ngồi ở nơi đó, nước suối không ngừng xối rửa cơ thể hắn, máu nhuộm trên người cũng vì vậy bị gột rửa hơn nửa. Một trận ác chiến buổi sáng đối với hắn mà nói quả thật đánh đến rất hả hê thỏa chí, nhưng trên người ít nhiều vẫn có vài vết thương, cũng may thể hồn nặn lại từ vòng một cương thi cổ đã cố hết khả năng đón đỡ đại đa số các đòn tấn công, nhưng mệt mỏi mang lại từ việc tiêu hao quá mức vẫn là chuyện không có cách nào tránh được.


Trên một tảng đá lồi lên trong nước suối đặt một cái đầu, vì đầu của Cinderella đã bị Tô Bạch dùng cách thô bạo nhất cưỡng chế vặn đứt, cho nên vẻ mặt của cái đầu rất vặn vẹo.


Tô Bạch vừa tẩy rửa người vừa nhìn cái đầu bên cạnh, ngược lại vẫn rất dương dương tự đắc.


Không lâu sau, vẻ mặt của cái đầu xuất hiện sự thay đổi, những vị trí vặn vẹo bắt đầu trở nên bình thường hơn, trong chuyện xưa, sở dĩ Cinderella có thể thu hút sự chú ý của vương tử, ngoại trừ hai nhân tố đôi giày thủy tinh và bệnh cuồng chân này ra, bản thân cô bé lọ lem cũng là một mỹ nhân sở hữu sắc đẹp tuyệt trần, đây là tư cách cơ bản để thu hút vương tử.


“Đã lâu không gặp.” Tô Bạch chào hỏi với cái đầu, với trình độ thực lực của hắn mà nói, muốn phán đoán cái đầu trước mặt mình có còn sức sống hay không quả thật không phải chuyện gì khó.


Trên mặt của Cinderella không có vẻ oán hận khi đối diện với kẻ thù vừa vặn đứt đầu mình, ngược lại trông rất bình tĩnh, cô ta nói một cách thản nhiên: “Chỉ mới nửa năm mà thôi, anh đã biến thành khiến tôi không nhận ra rồi.”


Nghe được câu này của Cinderella, trong đầu Tô Bạch nghĩ đến vị vương tử Huyết tộc kia, thật ra đối với bản thân hắn mà nói, thứ thay đổi nhiều nhất thật ra vẫn là thực lực của mình, về phần các phương diện khác thay đổi có khả năng thật sự không lớn, nhưng phương diện thực lực lại là cái liếc mắt đầu tiên khi người khác nhìn bạn.


Mà cũng tương tự với vương tử Huyết tộc từ một thanh niên có chứng ảo tưởng tuổi dậy thì biến thành một ông chú lôi thôi trục lợi, một điểm này, ngược lại khiến Tô Bạch càng cảm thấy thổn thức hơn một chút.


“Hình như anh không tò mò tại sao tôi lại xuất hiện ở tòa thánh chút nào nhỉ.” Cinderella thấy Tô Bạch không để ý đến mình chỉ đành tự mình hỏi tiếp.


“Tại sao cô lại xuất hiện ở tòa thánh, đối với tôi mà nói không có ý nghĩa gì cả.” Tô Bạch nở nụ cười, quả thật không có ý nghĩa gì cả, mình không phải người của thế giới này, hơn nữa mục đích mình tiến vào thế giới này trên cơ bản đã đạt được, về phần ở đây có bí mật và huyền cơ gì, cậu chủ Tô thật sự không có thời giờ nhàn rỗi để ý đến.


“Thật ra đây không phải chân thân của tôi.” Cinderella tiếp tục bảo: “Chân thân của tôi ở trong mộ thánh của tòa thánh, trong nghĩa trang đó chôn vùi và giữ gìn phần lớn cường giả gặp đại nạn mà chết rồi từ đó tự mình phong bế trong cả nghìn năm nay.”


Nghe được lời này, Tô Bạch hơi sững sờ, sau đó gật đầu với vẻ hơi đăm chiêu, hắn duỗi tay thò vào trong nước suối một cách rất tùy ý, một con cá nhỏ đã bị bắt lên.


“Quá nhỏ.” Hắn lầm bầm.


Một con cá nhỏ này nướng lên không đủ đã, dưới tình hình không có gia vị đi nấu canh uống cũng rất khó thật sự nấu ra được vị gì.


Ngày thứ hai Tô Bạch tiến vào thế giới chuyện xưa [Cinderella] thật sự chỉ để ăn và uống, cũng vì thế, hắn bằng lòng tốn thêm một chút suy nghĩ vào mỗi một bữa cơm của mình.


Dù sao đợi sau khi thế giới chuyện xưa này kết thúc, mình lại trở về nơi chứng đạo đó thôi.


Nhưng hành động này ở trong mắt Cinderella lại có một tầng hàm ý khác, cô ta mở miệng bảo: “Đúng, thật ra anh chính là một con cá nhỏ, nửa năm trước một tốp dị giáo đồ đột nhiên tiến vào nơi này đều là những con cá nhỏ giống như anh.”


“Ồ.” Tô Bạch không mảy mảy lay động, nhưng rất nhanh, cơ thể hắn đã biến mất ngay tại chỗ, đợi khi lại trở về vị trí cũ, trong tay có thêm một con thỏ đen, con thỏ này rất béo rất to, đã đủ ăn rồi.


Đối với cách nói của Cinderella, thật ra trong lòng Tô Bạch đã hiểu rõ một chút nhưng nó vẫn chẳng quan trọng bằng bữa trưa của mình. Có điều, rất dễ nhận thấy, Cinderella lại không nghĩ như vậy, cô ta giống như một cái radio liên tục lải nhải không ngừng ở bên tai Tô Bạch, Tô Bạch cũng không cảm thấy phiền. Trên thực tế, khi người hiện đại ở thế giới hiện thực ăn cơm phần lớn đều có thói quen đặt thức ăn trước mặt mình, sau đó chọn một video hoặc là một tiết mục vừa ăn vừa xem, thậm chí có không ít người còn gặp khó khăn khi chọn tiết mục video lúc ăn, dẫn đến cơm canh đều nguội ngắt mà vẫn chưa chọn xong.


Bây giờ Tô Bạch chỉ coi Cinderella thành một cái radio, vừa vặn tạo thành bầu không khí thích hợp khi ăn cơm mà thôi.


“Chúa cho các anh xuất hiện, Chúa khiến các anh bị chúng tôi phát hiện, Chúa kêu tôi hóa thân thành vài người, đợi sự lựa chọn của các anh, đây chính là một trò chơi của Chúa, cũng là một trò chơi mà Vatican chúng tôi tham gia.


Các anh rất thần bí, các anh tự cho mình siêu phàm, các anh thậm chí mang theo ánh mắt khinh bỉ nhìn thế giới này, nhưng trên thực tế, các anh chỉ là quân cờ bị chơi đùa, mà tôi, và tòa thánh phía sau tôi, chính là một người tham gia trong trò chơi này!


Sự kiêu ngạo của các anh, niềm tự hào của các anh, tất cả mọi thứ của các anh, theo quan điểm của chúng tôi lại nực cười và vô tri đến vậy!”


Giọng nói của Cinderella càng lúc càng lớn, thật ra, ngay khi giọng nói của anh càng lớn, đối tượng mà anh đang thuyết phục dần dần sẽ bị chuyển biến thành bản thân anh, anh cần dùng âm lượng lớn hơn để thuyết phục bản thân mình, vì anh đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ đối với thứ mà mình vẫn luôn kiên trì.


Chương 1322

Bình Luận (0)
Comment