Chương 1329
Kết Cục Của Cô Bé Lọ Lem! 2
“Cô chỉ cần làm tốt bản thân mình là được, cũng không cần thiết ở đó giả bộ đáng thương, chẳng qua nhìn bộ dáng của cô chắc hẳn từ nhỏ đã là bông hoa lớn lên trong môi trường ở tòa thánh, đúng không? Tuy rằng về mặt thực lực quả thật rất mạnh.”
Nghe được lời chế nhạo của Tô Bạch, Cinderella ngẩng đầu nhìn hắn, hít một hơi thật sâu nhưng lại không phản bác mà hỏi ngược lại: “Cho nên các người đều cảm thấy tôi ngu?”
“Rất đáng yêu, chỉ có thể nói như thế.” Tô Bạch duỗi tay vỗ lên lỗ châu mai trên tường thành: “Trên người mỗi một người đều gánh chịu sự bất đắc dĩ của riêng mình, cô thật sự rất hạnh phúc đấy.”
Tô Bạch hơi do dự, không nói một câu kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Nhưng trên thực tế, Cinderella quả thật là hạnh phúc hơn so với mình. Từ nhỏ đến lớn cô ta chắc hẳn đều lớn lên ở tòa thánh, từ bé đã thể hiện ra thiên phú tu hành cực cao và được đào tạo trọng điểm. Cô ta sinh sống ở thời đại mà tòa thánh giống như mặt trời ban trưa, không cần cô ta phải anh dũng hy sinh đối đầu chém giết với trận doanh hắc ám.
Hơn nữa cuối cùng giáo hoàng còn chọn bảo vệ cô ta, để cô ta sống sót, tính từ thời thơ ấu đến bây giờ, cô ta luôn là một người hạnh phúc cho dù cô ta rất mạnh nhưng cô ta vẫn luôn giữ lại được vẻ ngây thở của mình.
Một cô gái mạnh mẽ lại ngây thơ.
Nhưng tôi thì sao?
Tô Bạch không nhịn được mà liên tưởng đến mình, liên tưởng đến thời thơ ấu của mình, liên tưởng đến hiện tại của mình và liên tưởng đến con trai mình.
“Thật ra, khi tôi tới đã biết sẽ không có được đáp án gì ở chỗ cậu.” Cinderella ngẩng đầu lên nhìn hạt mưa bị tách ra ở giữa không trung, nói với vẻ hơi thương cảm: “Tôi muốn tắm mưa.”
“Đừng ấu trĩ thế.”
“Cảm ơn Chúa, người đã dùng cái chết của người và sự sống lại của mình để chúng con được sống lại. Là máu quý của người chảy ra từ trên thập giá đã rửa sạch toàn bộ tội lỗi của chúng con, để chúng con có thể thoát khỏi sự cám dỗ mà Satan muốn chúng con phạm phải.
Đức thánh cha Jehovah thánh thiện cũng sẽ không trừng phạt chúng con vì tội lỗi của chúng con đã phạm, cho chúng ta được vui mừng gặp lại nhau và ca tụng danh cha trước ngai cha vinh hiển, chỉ cần là người có tấm lòng đều đang khen ngợi người…”
Cinderella bắt đầu thành kính khen ngợi Chúa vĩ đại, có lẽ đối với cô ta lúc này mà nói chỉ có mình Chúa là chỗ dựa duy nhất cô ta có thể nhận được, ngay khi tất cả mọi người đều không nói với cô ta sự thật, khi cô ta cảm thấy mình bị tất cả mọi người lừa gạt, cô ta chỉ có thể cho rằng Chúa tối cao vô thượng là chốn về chân chính của cô ta, là bến đỗ mà linh hồn cô ta có thể nghỉ ngơi.
Lời cầu nguyện ca ngợi rơi vào trong tai Tô Bạch lại giống như một loại chế nhạo vô hình, lần đầu tiên hắn cảm thấy Cinderella chỉ là một cô gái, đó là một cô gái vừa đáng thương vừa con buôn ở trong túp lều của mình vì vài đồng tiền mà bán cơ thể mình muốn mua quần áo mới.
Trong chuyện xưa Cô bé Lọ Lem, ở bên cạnh cô ta có mẹ kế độc ác và hai cô chị gái ghen tỵ và khắc nghiệt, sau khi nhận được đôi giày thủy tinh tham gia yến hội đã gặp được hoàng tử rồi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hai cô chị gái của mình dưới sự xúi giục của bà mẹ kế không ngại cầm dao gọt thịt trên chân để mạo danh Cô bé Lọ Lem kết hôn với hoàng tử. Nhưng cuối cùng nhờ lời cảnh báo liên tiếp hai lần của quạ đen đã khiến gian kế của hai chị gái không thành công, cuối cùng Cô bé Lọ Lem đi đôi giày thủy tinh gặp mặt hoàng tử, trải qua cuộc sống hạnh phúc và hoàn mỹ.
Trong chuyện xưa, giày thủy tinh được một sự tồn tại nào đó chưa rõ vất lại, lại cho quạ đen vài lần nhắc nhở Cô bé Lọ Lem, cuối cùng Cô bé Lọ Lem và hoàng tử cũng trải qua cuộc sống hạnh phúc và viên mãn, mẹ kế và hai cô chị vì mất máu mà biến thành tàn tật, hình như theo lý thường chắc hẳn sẽ bị gán cho ô danh sau đó bị các thế hệ sau đọc chuyện xưa này chửi rủa.
Một bàn tay vô hình đó đã khuấy tung quá trình chuyện xưa này, cho dù hai cô chị có gọt chân thay thế cũng không thể thành công dưới sự can thiệp của bàn tay đó. Là bàn tay đó đã trực tiếp đẩy Cô bé Lọ Lem đến bên giường hoàng tử, khiến chuyện xưa này trở nên vô cùng hoàn hảo và hạnh phúc trong mắt đại đa số người.
Người tốt có được kết cục tốt, người xấu phải nhận lấy sự trừng phạt của mình, cuối cùng tất cả cũng toi công dã tràng.
Nhưng thật ra đổi một góc độ khác để nghĩ thì nếu bàn tay đó đã có thể cho Cô bé Lọ Lem giày thủy tinh vậy tại sao không thể trực tiếp nói cho hoàng tử biết thân phận của Cô bé Lọ Lem? Như vậy hai cô chị gái đó cũng hà tất phải gọt chân thử giày?
Nếu trực tiếp nói cho hoàng tử biết Cô bé Lọ Lem thì không có tính cốt truyện mất rồi…
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên Tô Bạch cảm thấy rất buồn cười, Cinderella trước mặt được giáo hoàng bảo vệ, cũng là lợi thế mà giáo hoàng cố tình giữ lại hiến cho Phát Thanh để tăng mạnh tính cốt truyện sau này.
Cô ta vẫn luôn đi theo lời dạy bảo của Chúa và chưa bao giờ từng phản bội.
Đến bây giờ vẫn giống như một con rối gỗ có dây, mà đáng thương nhất là tất cả mọi người đều hy vọng cô ta tiếp tục làm con rối đó, cho dù là Phát Thanh hay là tòa thánh.
“Vút!”
Trên bầu trời phía bắc đột nhiên xuất hiện một ngôi sao băng, cuối cùng là một rặng mây hồng, đây là đêm tối nên loại cảnh tượng này rõ ràng rất khó tin.
Tô Bạch hơi ngây người, sau đó quay lại cúi người thật sâu về phía bắc, hắn biết người đó đã bị tiêu diệt rồi.
Cho dù là thế nào thì vị vừa mới bị tiêu diệt đó cũng đáng được mình tôn trọng và kính chào, hơn nữa tất cả những điều này đều phát ra từ tận đáy lòng.
Một tia sáng trắng bao phủ lấy Tô Bạch, thời gian đã tới rồi, phải đi thôi.
Mà Cinderella dường như hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng trắng và Tô Bạch biến mất mà vẫn ở nơi đó cầu nguyện.
Tô Bạch mím môi, muốn nói gì đó lại không biết nên nói thế nào.
Cuối cùng…trước khi cơ thể hoàn toàn biến mất chỉ để lại một tiếng thở dài…