Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1330 - Chương 1330 Ngạc Nhiên Chưa, Bất Ngờ Chưa? 1

Chương 1330

Ngạc Nhiên Chưa, Bất Ngờ Chưa? 1


Lần này Tô Bạch về lại thế giới chuyện xưa [Cinderella] vốn là muốn xem có thể liên lạc được với vị ở trong nhà giam Vatican hay không, rồi thuận tiện ăn uống một chút để giải quyết cuộc sống buồn tẻ ở nơi chứng đạo. Đối với hắn mà nói, sự trở về lần này đã đạt được cả hai mục đích, nhưng đối với thế giới chuyện xưa [Cinderella] mà nói, hình như cũng là viết tiếp cho nửa phần trước, đặc biệt là lời cầu nguyện cuối cùng của Cinderella giống như đang chế nhạo lại giống như đang báo trước gì đó.


Tô Bạch nằm trong quan tài không vội ra ngoài đi tìm vị ở bên gương đồng kia khoe rằng mình vừa mới ăn gì uống gì, mà hắn chỉ lặng lẽ nằm đó sau đó nhắm mắt lại.


Giống như ngủ lại giống như không ngủ, cả người nằm ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, đại khái tốn khoảng hai ngày hắn mới hoàn toàn dứt mình khỏi bầu không khí trong thế giới chuyện xưa [Cinderella].


Lời nói của giáo hoàng và tiếng khóc của Cinderella cộng thêm tiếng kêu gào trong ánh lửa của Vampire nằm sâu trong ký ức đó, Tô Bạch xưa nay tâm tính rất kiên cường đến ngay cả hòa thượng cũng cảm thấy không bằng, nhưng cho dù là hắn ở trong thế giới chuyện xưa trước vẫn có hơi không giữ vững tinh thần như cũ.


Hắn chỉ là một người đứng bên quan sát, giống như ngồi trên ghế xem một bộ phim vậy, chỉ là tâm trạng của mình quả thật đã bị tình tiết và nhân vật trong bộ phim đó cuốn đi một chút.


Nằm lâu rồi lại muốn hoạt động, tuy rằng nơi chứng đạo cũng chỉ là một khu vực lớn có nhiêu đó thôi, nhưng dù sao hắn vẫn chưa thể làm đến cảnh giới hóa thạch sống có thể nằm đó rất nhiều năm không ra ngoài giống như Từ Phú Quý đó.


Hắn vừa đẩy nắp quan tài đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Xem ra ngày tháng trở về thế giới chuyện xưa sống không tồi nhỉ.”


Đây là giọng của bên đối diện đó, Tô Bạch vừa định trả lời lại đột nhiên sững sờ, quay đầu lại xác nhận một chút.


Người canh giữ nơi chứng đạo phương Tây lại đang đứng bên cạnh quan tài của mình!


Tucker mặc bộ lễ phục màu đen, gương mặt hơi tái nhợt lại tôn lên một loại khí chất đàn ông cổ điển và đượm buồn của anh ta, cho dù là trong quan niệm thẩm mỹ của phương Tây hay phương Đông thật ra đều có một chỗ đứng nhỏ cho mỹ nam u buồn, ví dụ như văn nhân phương Đông cổ đại, cho dù đang là mùa đông vẫn thích cầm quạt ngẩng đầu đứng đón gió, nếu ho khan một tiếng có thể ho ra cả máu lại càng tuyệt vời hơn, mà trong lịch sử phương Tây, loại mỹ nam u buồn này thường chính là bé đáng yêu của các phú bà thượng lưu.


Khóe miệng của đối phương vẽ ra nụ cười nhìn Tô Bạch, nụ cười này rõ ràng đang nói: Thế nào, ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?


Tô Bạch kiềm chế thôi thúc muốn đi lên đánh người lại,mà từ từ ngồi xuống trong quan tài, rất bình tĩnh hỏi: “Sao anh qua đây được?”


“Thật ra hai nơi này vốn thông nhau.” Ngón tay của Tucker chỉ vào mười hai cỗ quan tài đó và bảo: “Đó thực chất là một pháp trận, trong khoảng thời gian cậu không ở đây tôi đã nghiên cứu lại nó, sau đó vừa thử khởi động một lần đã bị truyền tống tới đây rồi.”


“Ha ha, Phát Thanh cũng thật có lòng tốt, trước đây chỉ có thể nhìn video, còn bây giờ lại có thể tiếp xúc với người thật.” Tô Bạch đi ra khỏi quan tài, hắn không biết nên nói gì cả, nhưng người phương Tây này thật sự quá thần bí, tuy rằng trước đó hai người đã từng chia sẻ đồ với nhau nhưng cho dù là bản thân Tô Bạch cũng không thể không thừa nhận dù là về phương diện thực lực hay là ở các phương diện cường hóa và trình độ sử dụng của đối phương đều mạnh hơn hắn không ít.


Hơn nữa người này có một sự khác biệt rất lớn so với mình, mình cũng ở nơi này khá lâu rồi nhưng ngoại trừ tốn chút tâm tư mày mò thứ gì có thể giết thời gian đống vật phẩm bồi táng ra thì cũng chưa từng điều tra và nghiên cứu quá nhiều về nơi chứng đạo này, nhưng người này mới đầu thì đả thông gương đồng, bây giờ lại mày mò ra trận pháp truyền tống từ nơi chứng đạo phương Tây tới đây.


Tô Bạch rất ít khi sinh ra một loại cảm giác “khâm phục” đối với một người, dù rằng đám người hòa thượng, Gia Thố và mập mạp cũng tuyệt đối là hạng nổi tiếng xuất chúng, nhưng hắn tự cho rằng bọn họ cũng chỉ tương tự với mình thôi, hơn nữa mình cũng là người thăng cấp thành thính giả cao cấp sớm nhất trong số bọn họ. Đây đã được tính là một loại minh chứng. Mà đối mặt với người phương Tây này, trong lòng Tô Bạch lại thật sự sinh ra một loại cảm giác học sinh ưu tú đối diện với siêu học bá vậy.


Cho dù bỏ qua sự cao thấp về thiên phú mà chỉ nói riêng những tìm kiếm và phát hiện của đối phương về nơi chứng đạo sau khi tiến vào nơi đó đã thể hiện ra được tính cách và năng lực chủ quan của anh ta, hơn nữa anh ta còn có thể thông qua biểu hiện nguyên thủy của tơ máu của mình mà tham ngộ ra chân lý của tơ máu hơn nữa đã học được bảy, tám phần, thậm chí trong khoảng thời gian mình rời đi, anh ta rất có khả năng đã hoàn toàn nắm giữ được tơ máu!


Người này thật sự quá đáng sợ!


Trước đây ngược lại Tô Bạch cũng không có cảm giác mãnh liệt như thế, dù sao khi ấy hai bên cũng trao đổi cách nhau một tấm gương đồng, về mặt bản chất vẫn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng bây giờ ngay khi đối phương trực tiếp xuất hiện trước mặt mình như vậy, loại áp lực thuộc về đối phương đó mới chân chính rơi lên người Tô Bạch.


“Nguyên lý của trận pháp thật ra rất đơn giản, cho dù cậu không hiểu trận pháp thì nằm ở đây thêm một khoảng thời gian hoặc tốn thêm chút suy nghĩ để lĩnh ngộ quỹ đạo vận hành ở nơi này cũng có thể nhìn ra được manh mối.” Ngược lại Tucker cũng không hào hứng gì với phát hiện của mình, một tháng trước sau khi anh ta thử thăm dò đả thông gương đồng thật ra đã nghĩ liệu còn có một thứ tiến bộ hơn thế hay không? Bây giờ chẳng qua chỉ có được sự chứng thực về suy đoán của mình mà thôi.


“Không dẫn tôi đi xem xung quanh sao, sau đó tôi cũng dẫn cậu tới chỗ tôi ngắm.” Tucker trông có vẻ rất tùy ý.


Loại bầu không khí này cảm thấy thật sự giống đơn vị anh em những năm tám mươi tới cửa thăm nhau vậy.


Tô Bạch gật đầu, tuy rằng người đàn ông bên cạnh này mang tới một loại cảnh giác theo bản năng cho hắn, nhưng cũng không đến mức sợ hãi, hơn nữa nhìn bộ dáng của đối phương thoải mái và bình tĩnh mà mình thì lại phòng bị từ sớm, so ra như vậy thật sự mình rơi vào thế hạ phong quá nhiều.


Chương 1330

Bình Luận (0)
Comment