Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1331 - Chương 1331 Ngạc Nhiên Chưa, Bất Ngờ Chưa? 2

Chương 1331

Ngạc Nhiên Chưa, Bất Ngờ Chưa? 2


Đợi đến khi hai người cùng tới bên đàn tế, Tô Bạch mới coi như hoàn toàn được an ủi trong lòng, không cần biết rốt cuộc đối phương có suy nghĩ gì, binh tới thì chặn nước tới thì ngăn, hơn nữa Cát Tường và Như Ý nằm trên bậc thềm tế đàn cũng cho Tô Bạch một tin tức rất lớn. Hai con mèo này cũng sở hữu thực lực ngang với thính giả cao cấp sơ giai, cộng thêm mình nữa, cho dù đối phương là một sự tồn tại thính giả cao cấp trung bậc nhưng cũng không phải không thể đánh được.


“Rất không tồi.” Tucker quả thật đang khen ngợi, tuy rằng đồ ở hai nơi chứng đạo phương Tây và phương Đông thật ra đều rất nhạt nhẽo, nhưng người phương Đông không thể nghi ngờ gì vẫn tốn nhiều suy nghĩ về mồ mả hơn người phương Tây nhiều, cho nên theo quan điểm của Tucker thì nơi mà Tô Bạch ở đặc sắc hơn chỗ của mình nhiều lắm.


Và hiển nhiên Tucker cũng nhìn thấy hai con mèo, điều này khiến anh ta ngưỡng mộ vô cùng, ở bên mình ngoại trừ mấy cục băng ra thì vẫn là cục băng, nhưng ở chỗ Tô Bạch lại nuôi cả thú cưng nữa,


Đợi đến khi lên bậc thềm đi tới chỗ cao nhất trên tế đàn, hoàng tuyền trước mặt cũng hoàn toàn lộ ra trước mắt, nước hoàng tuyền cuồn cuộn, bên trong có vô số thi thể và linh hồn đang kêu gào la lối, thanh thế rất lớn giống như chiến sĩ lao nhanh ra mặt trận.


Vẻ ngưỡng mộ của Tucker gần như đã hoàn toàn lộ ra trên mặt, anh ta rất thẳng thắn nói với Tô Bạch: “Ở chỗ cậu tốt hơn chỗ tôi nhiều, lát nữa tôi dẫn cậu đi xem thử, chỗ tôi ngoại trừ băng đá ra vẫn là băng đá, hoàn toàn không có bất cứ âm thanh gì cả, nhưng ở chỗ cậu có thú cưng này, có nước sông đang chảy này, có nhiều linh hồn như vậy làm bạn nữa, cậu thật sự không cô đơn đâu.”


Tô Bạch hơi sững sờ, thầm nghĩ suy nghĩ của người này thật sự có hơi ngây thơ, trước đó giao tiếp cách gương đồng không thể cảm nhận được nhưng bây giờ đối diện trao đổi lại cảm thấy đối phương có suy nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, không ra vẻ cũng không ngượng nghịu, trong lòng nghĩ gì thì nói cái đó.


Mà liên tưởng đến hình ảnh trước đó anh ta cầm một hộp mì ăn liền cuối cùng vừa ăn vừa khoe khoang với mình, khóe miệng của Tô Bạch lại không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm, chỉ là trong lòng hắn cũng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, ví dụ rõ ràng nhất chính là hòa thượng, bình thường anh ta khoác lên mình bộ dáng cao tăng, nhưng lúc đào hố hại người cũng không hề do dự, hơn nữa trong các thính giả thật sự sẽ có người đơn thuần và ngây thơ sao?


Tucker duỗi tay định chạm vào ngọc tỷ nước Điền nhưng một tia sáng xanh lóe lên khiến anh ta hơi dơ dự rồi vẫn rụt tay về, anh ta không phải người canh giữ nơi chứng đạo phương Đông, hiển nhiên không có cách nào dùng tín vật ở nơi chứng đạo phương Đông được.


“Anh bạn, cậu có thể dùng thứ này được không?” Tucker nhìn về phía Tô Bạch và hỏi.


Tô Bạch lắc đầu: “Chỉ có thể cầm lên xem chứ không thể dùng.”


Loại chuyện này cũng không cần lừa người vì Tô Bạch tin rằng ở nơi chứng đạo phương Tây chắc chắn cũng có một tín vật tương tự với ngọc tỷ nước Điền, người này chắc hẳn cũng chỉ có thể cầm lên chơi chứ không thể dùng. Đương nhiên, tín vật có công năng tự động trấn áp hoàng tuyền, đây không phải thứ có thể chịu sự khống chế của Tô Bạch.


“Tôi cảm thấy cậu ở nơi chứng đạo này chưa được bao lâu đúng không?” Tucker hỏi.


“Tính đâu ra đấy thì vẫn chưa đến một tháng, nếu cộng thêm thời gian vừa mới vào thế giới chuyện xưa cũng chỉ là một tháng thôi.” Tô Bạch đáp.


“Một tháng, tôi ở lâu hơn cậu một chút, một tháng rưỡi thôi.” Tucker nói: “Hình như cậu cũng không vội chút nào.”


“Tôi cần gì phải vội?” Tô Bạch hỏi.


“Xem ra cậu thật sự không biết người canh giữ nơi chứng đạo thường một năm sẽ đổi một lần, lâu hơn cũng chưa đến hai năm, mỗi lần đều là người mới tiến vào mà người cũ lại không rõ sống chết.” Tucker đáp.


Tô Bạch nhíu mày, người canh giữ nơi chứng đạo phương Tây đổi mới thường xuyên như vậy sao? Cái gọi là không rõ sống chết là có ý gì? Cho dù tương tự với việc ngồi xe lửa rời khỏi nơi này cũng sẽ không thể không có một chút tin tức gì chứ, vậy khả năng lớn nhất chính là hồn bay phách tán rồi.


“Cho nên tôi cảm thấy thời gian của tôi rất eo hẹp, tôi không hoàn toàn đắm chìm vào trong chuyện lĩnh ngộ bia mộ mà tốn nhiều thời gian hơn để tìm hiểu bí mật ở nơi chứng đạo, bây giờ tôi đã tìm được cách tới chỗ cậu nhưng tôi vẫn không thể tìm ra được nguyên nhân biến mất của mấy thế hệ người canh giữ phương Tây trước.” Tucker nhìn về phía Tô Bạch, không ôm bao nhiêu hy vọng hỏi: “Cậu có phát hiện gì không?”


Tô Bạch liếm môi.


Người canh giữ nơi chứng đạo phương Tây chết hết từ người này đến người khác, nhưng người canh giữ nơi chứng đạo phương Đông Từ Phú Quý lại nằm ở đây tận hai mươi năm.


Một loại suy đoán chợt dâng lên từ đáy lòng Tô Bạch.


Nếu Tucker đã có thể phát hiện ra bí mật của gương đồng và trận pháp truyền tống, vậy người canh giữ nơi chứng đạo phương Tây và phương Đông cho dù tốn thêm chút thời cũng có thể tìm ra được, đúng chứ?


Vậy cũng có nghĩa…


Mà lúc này, khóe mắt Tô Bạch liếc về phía Như Ý đang chậm rãi đứng dậy khỏi bậc thềm, trong đôi mắt nó mang theo một vẻ khát máu nhìn chằm chằm vào Tucker, hơn nữa còn pha thêm chút nóng lòng muốn thử cực kỳ rõ ràng.


Hình như nó… rất quen thuộc loại tình huống này…


Chương 1331

Bình Luận (0)
Comment