Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1332 - Chương 1332 Lão Tử Cho Anh Làm Màu Này! 1

Chương 1332

Lão Tử Cho Anh Làm Màu Này! 1


“Con mèo này…” Tucker duỗi tay chỉ vào Như Ý: “Từ khi mới vào đây tôi đã có thể cảm giác được một luồng sát khí từ nó bám lên người tôi, tuy rằng nó vẫn luôn che giấu suy nghĩ nhắm vào tôi nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được.


Vì nguyên nhân huyết thống yêu tộc của tôi cho nên cảm ứng đối với sát khí của yêu tộc cũng nhạy bén nhất, bây giờ nhìn ý tứ của nó là nó muốn giết tôi đây, hơn nữa hình như loại chuyện này đối với nó cũng không phải lần đầu, dựa theo cách nói của người Trung Quốc các cậu thì nó có hơi quen việc dễ làm đúng không.”


Tô Bạch cũng không biết nên nói thế nào nữa cũng không rõ nên giải thích sao đây, lẽ nào nói ôi chao, thật không đúng lúc, mấy thế hệ người canh giữ phương Tây các anh đều vì lòng tò mò hại chết con mèo nhàn rỗi đi mày mò trận pháp tới nơi này làm gì, rồi bị Từ Phú Quý giết chết từng người một, Như Ý phỏng chừng theo Từ Phú Quý giết người canh giữ phương Tây cũng đã hình thành kinh nghiệm và thói quen rồi, thấy sự xuất hiện của Tucker anh nó lập tức không kiềm chế được mà mài móng vuốt.


Cát Tường vốn nằm phủ phục bên cạnh Như Ý lúc này nhìn thấy bộ dáng của Như Ý, nó liếc mắt nhìn Tô Bạch và Tucker với vẻ hơi nghi ngờ, nhưng cho dù là thế nào, tuy rằng trong lòng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Cát Tường vẫn đứng dậy, cơ thể nhắm thẳng vào Tucker, vào thời điểm này Cát Tường vẫn chọn đứng cùng một phía với Như Ý. Nhưng đây cũng là chuyện theo lý đương nhiên thôi, trừ phi đầu óc Cát Tường đột nhiên chập mạch mới chọn đứng về phía Tucker, Tucker anh ta cũng không có bản lĩnh lừa mèo như Tô Dư Hàng ngày trước.


“Bạn của tôi, cậu có thể nói cho tôi biết người canh giữ phương Đông trước cậu là người thế nào không?”


Rất dễ nhận thấy Tucker đã thẩm ra một chút vị rồi, Như Ý vẫn luôn sống trong nơi chứng đạo phương Đông không giống với Cát Tường còn từng ra ngoài sống hai mươi năm, cũng vì vậy mà khí tức của Như Ý và nơi chứng đạo này gần như hòa làm một thể, nếu con mèo đen này đã thể hiện ra loại thái độ này vậy hiển nhiên Tucker có thể liên tưởng đến kết cục của người canh giữ thế hệ trước mình.


Nhưng có một điểm mà anh ta không tài nào hiểu nổi, đó là thế hệ người canh giữ nơi chứng đạo phương Tây trước của mình chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao? Lần nào tới nơi chứng đạo phương Đông người thua cũng là bọn họ?


Chuyện này chắc chắn không có khả năng, cho dù là mỗi thế hệ người chứng đạo phương Tây và phương Đông đều đánh nhau, nhưng người canh giữ nơi chứng đạo phương Tây cũng không có khả năng đến bây giờ thành tích vẫn là con số không tròn trĩnh được.


“Người canh giữ trước tôi tên là Từ Phú Quý, đã nằm ở nơi này… hai mươi năm rồi.”


Chuyện đã đến nước này rồi, Tô Bạch không dự định che giấu, sau khi Như Ý bày tỏ thái độ đã hoàn toàn làm rõ chuyện này, thật ra đứng ở góc độ của Tô Bạch mà nói hắn cũng không còn đường lựa chọn nào khác.


Đương nhiên nếu Tucker bằng lòng rời đi ngay lúc này, ngoan ngoãn trở về chỗ chứng đạo phương Tây của anh ta vậy Tô Bạch có ra tay ngăn cản hay không thật sự khó nói, chẳng qua chuyện này còn phải xem tâm trạng của Như Ý, nếu Như Ý cố chấp muốn ra tay với Tucker Tô Bạch cũng không thể thấy Như Ý chết mà không cứu.


Trước đây đều là Tô Bạch phát bệnh cưỡng chế kéo người khác lên chiến xa của mình, mà lần này lại là con mèo đen này đột nhiên phát bệnh thần kinh, Tô Bạch ngược lại biến thành người bị trói lên chiến xa đó.


“Hai mươi năm…”


Tucker phát ra một tiếng cảm thán, thế này cũng không kỳ quái, một người canh giữ vẫn luôn nằm ở nơi này hai mươi năm, nếu nói mấy tốp người canh giữ phương Tây mới đầu nhất cùng thế hệ ở hai mươi trước còn có thể có chút phần thắng khi đối mặt với ông ta, vậy thì sau này những người canh giữ nơi chứng đạo phương Tây thế hệ sau thật sự chỉ đơn giản là tặng rau mà thôi.


Trong các thính giả, năm năm là một thời đại, mười năm chính là tin đồn, hai mươi năm trở lên thật sự chỉ còn lại vài truyền thuyết thôi.


Tucker hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy mình rất căng thẳng, anh ta cũng không bài xích chuyện bản thân sẽ xuất hiện loại tâm trạng căng thẳng này, vì con người anh ta nhìn sự vật rất rõ ràng và hiển nhiên nhìn mình cũng càng rõ ràng hơn.


“Anh bạn, bây giờ có phải chúng ta nên đấu một trận sinh tử ở nơi này không?” Tucker nhìn về phía Tô Bạch và hỏi: “Con mèo đen đó rõ ràng không muốn cho tôi đi, nhưng nếu chỉ có tôi đối diện với riêng nó, nó sẽ bị tôi giết chết, tuy rằng thịt mèo hơi tanh nhưng ở đây cũng đã coi như thức ăn rất không tồi rồi.”


Tô Bạch không đáp lời mà chỉ lặng lẽ đứng đó.


Tucker nhìn hiểu thái độ của hắn, cười bảo: “Cũng không biết có phải tôi may mắn hay không mà khi đến lượt thế hệ tôi, người canh giữ nơi chứng đạo phương Đông lại đổi thành người khác.”


“Nhưng người thua hẳn vẫn là các anh.” Lúc này Tô Bạch mở miệng đáp: “Tôi không biết tại sao người canh giữ thế hệ trước tôi phải giết các thế hệ người canh giữ phương Tây các anh, cũng không hiểu tại sao các hệ người canh giữ phương Tây trước anh bao gồm cả anh đều giống như một bé cưng tò mò thích nghĩ cách tới được nơi này đến vậy.


Nhưng nếu thật sự đây là tiết mục giữ truyền thống ở nơi chứng đạo phương Đông và phương Tây, vậy tôi cảm thấy tôi hẳn nên có trách nhiệm kết thừa loại truyền thống này, không nói sẽ làm rạng rỡ truyền thống nhưng chí ít không thể bị phá hỏng ở chỗ tôi.”


“Suy nghĩ của tôi cũng giống của cậu.” Tucker gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy kỷ lục đến đời tôi hẳn nên bị phá một lần đi, vì không có lý nào phương Tây chúng tôi bị phương Đông các cậu vẫn luôn đè ép mãi ở chuyện này được, hơn nữa còn áp tận hai mươi năm.”


Chương 1332

Bình Luận (0)
Comment