Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1337 - Chương 1337 Hai Người… Đàn Ông Sức Cùng Lực Kiệt 2

Chương 1337

Hai Người… Đàn Ông Sức Cùng Lực Kiệt 2


Bàn tay to lại quay về, nhắm thẳng vào Tô Bạch rồi vồ xuống, mọi thứ diễn ra trông như trò chơi diều hâu bắt gà con, mà lúc này Tucker vừa nhìn chằm chằm vào Tô Bạch vừa bắt đầu nhìn hai con mèo đen với vẻ cảnh giác. Bây giờ đối với anh ta mà nói, ngay khi Tô Bạch không thể triệu hồi ra thứ gì đó để ứng phó thì thật ra cục diện đã rất rõ ràng rồi, trên người Tô Bạch đã bị đánh dấu một ký hiệu “bị loại,” thứ còn lại cần xử lý chính là hai con mèo đen này.


Đối diện với bàn tay to lại đánh tới, Tô Bạch rất dứt khoát trực tiếp tung người nhảy vào hoàng tuyền, mà bàn tay to cũng chui vào trong hoàng tuyền chung.


“Vô dụng thôi, trừ phi có bia mộ của đại lão có quan hệ cực kỳ thân thiết với cậu ở trong, bằng không cho dù nơi chứng đạo xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng sẽ không thương hại cậu vì người canh giữ nơi chứng đạo thuộc loại vật phẩm tiêu hao có thể bổ sung, một người chết rồi Phát Thanh sẽ lập tức sắp xếp một người khác.”


Ngay khi nhìn thấy Tô Bạch trốn vào trong hoàng tuyền, trên mặt Tucker lộ ra một nụ cười khinh thường, chẳng bao lâu nữa mỗi lần người canh giữ phương Tây tới nơi chứng đạo phương Đông đều bị mãnh nhân nằm đây hai mươi năm đó giết chết, mà lần này lịch sử và truyền thống đó sẽ xuất hiện sự thay đổi ngay trước mặt mình.


“Ầm!”


Không qua bao lâu, bàn tay to trong hoàng tuyền đã bắt được Tô Bạch và lôi hắn ra khỏi mặt nước.


Cảm giác được áp lực đáng sợ truyền tới từ khắp bốn phương tám hướng, hai tay Tô Bạch khó khăn chống lại ngón tay của bàn tay to, nhưng loại giằng co này đối với Tô Bạch mà nói không thể nghi ngờ gì tiêu hao rất lớn, hơn nữa lúc này cơ thể vừa mới ngưng tụ lại đã xuất hiện những vết rạn mới, đồng thời chú ngữ kèm thêm trên bàn tay to và ngọn lửa u minh cũng đang không ngừng đốt cháy linh hồn của Tô Bạch.


Từ trên người Tô Bạch máu tươi không ngừng hóa thành sương mù máu bốc lên, dường như hòa vào trong bàn tay to, khiến nó cũng biến thành hơi đỏ một chút.


Nhìn bộ dáng đau đớn của hắn, Tucker lắc đầu, nói thật anh ta cũng không muốn phải giết chết Tô Bạch, trên thực tế nguyên nhân đánh nhau của hai người cũng rất hoang đường và nực cười, nói đơn giản chỉ là một loại ghi chép tạo ra bởi lòng tò mò của các thế hệ người chứng đạo phương Tây và một thế hệ người canh giữ phương Đông như BUG nằm đây suốt hai mươi năm.


Cơ thể Tucker lơ lửng bay tới trước mặt Tô Bạch còn đang vật vã giãy dụa, anh ta nhìn vào đôi mắt hắn, thấp giọng nói: “Cậu rất ưu tú, nếu bây giờ cậu nhận thua, tôi sẽ thu tay, trước mắt cho dù hai con mèo đen đó có ra tay thì cậu vẫn sẽ chết chắc, hơn nữa hai con mèo đen đó cũng không thể thật sự ngăn cản được tôi, một điểm này bản thân cậu hẳn cũng hiểu rõ.”


“Này, tôi đã nói với anh, đừng… đừng có làm… màu…”


“Rắc… rắc…”


Cùng với cơ thể nứt ra càng ngày càng nhiều, bây giờ Tô Bạch ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn nhưng ánh mắt hắn vẫn đỏ rực nhìn chằm chằm vào Tucker.


“Giãy dụa không có ý nghĩa, thật ra chúng ta chỉ cần phân thắng bại chứ không cần thiết phải phân sống chết, dù sao tôi cũng hy vọng lần sau có người tới tặng mì ăn liền còn có thể tìm một người để khoe.”


Giọng điệu nói chuyện của Tucker rất bình tĩnh, đây là phong cách nhất quán của anh ta, nhưng Tô Bạch biết rõ bây giờ anh ta đang đứng ở góc độ của kẻ chiến thắng chỉ bảo một người thất bại là mình, dùng sự nhân từ của anh ta để cày khoái cảm cho anh ta.


Lúc đầu lão Từ nằm ở nơi này nhàm chán, bé cưng tò mò tới người nào thì giết luôn người đó, nhưng Tô Bạch biết rất rõ mình không có đủ tự tin và thái độ ung dung bình tĩnh của lão Từ, bằng không cũng sẽ không giống như bây giờ gần như đẩy mình rơi vào trong tử cục.


“Hoặc là nhận thua đi, hoặc là… chết.”


Tucker hơi gật đầu, lời nên nói anh ta đã nói rồi, nếu Tô Bạch không cúi đầu nhận thua vậy giết chết hắn chính là kết cục cuối cùng, cho dù từ nay về sau mình sẽ phải cô độc.


“Rầm! Rầm! Rầm…”


Cơ thể Tô Bạch bắt đầu tiếp tục nổ vỡ, mà bàn tay to đó thì lại đang không ngừng siết chặt lại, Tô Bạch giống như một miếng bọt biển không ngừng bị ép ra máu tươi đỏ lòm, mà bàn tay to này cũng bắt đầu càng lúc càng đỏ hơn.


Tucker lắc đầu, dường như đang chế nhạo sự u mê không chịu tỉnh ngộ của Tô Bạch, chẳng qua là cúi đầu nhận thua mà thôi, chẳng qua chỉ là một ghi chép và luận bàn nhàm chán mà thôi, thật sự không cần thiết phải nghiêm túc như vậy, thân là thính giả mà nói sống đương nhiên quan trọng hơn tôn nghiêm và mặt mũi vô số lần.


Tất nhiên Tucker không đứng ở địa vị của người khác mà nói, anh ta là một người kiêu ngạo mà Tô Bạch cũng thế, nếu hai bên đổi vị trí cho nhau, thật ra Tucker cũng không bằng lòng cúi đầu.


Chương 1337

Bình Luận (0)
Comment