Chương 1336
Hai Người… Đàn Ông Sức Cùng Lực Kiệt 1
Lời triệu hồi của Tô Bạch rất có khí thế, mang theo một loại tự tin kiêu ngạo và độc nhất xưa nay, cho dù là xét từ vẻ mặt hay là từ giọng điệu đều tràn đầy vẻ chắc chắn tuyệt đối.
Tucker đứng ở nơi cao nhất trên tế đàn sững sờ, vẻ mặt của anh ta nhanh chóng căng ra, chỉ sợ phía sau mình có một sự tồn tại đáng sợ bị Tô Bạch trực tiếp triệu hồi ra phát động tấn công với mình.
Cát Tường và Như Ý cũng đứng thẳng người rõ ràng tỏ ra rất hứng thú với sự tồn tại mà Tô Bạch muốn triệu hồi.
Thậm chí ngay cả bàn tay to vừa mới thò ra khỏi cánh cửa đó lúc này cũng hơi dừng lại, dường như đang đợi sự tồn tại bị triệu hồi ra giống mình để đánh nhau nên tạm thời đặt mục tiêu ban đầu như Tô Bạch này qua một bên.
Một giây…
Hai giây…
Mười giây…
Nếu lúc này có hiệu ứng hình động nhất định sẽ có một cơn gió thổi qua cuốn theo vài chiếc lá, sau đó có hai con quạ kêu “quác quác…” bay qua, để lại vài dấu chấm đen đầy xấu hổ.
Tô Bạch đọc xong lời triệu hồi cũng nhắm mắt lại, hình như thời gian tĩnh lặng quá lâu nên hắn lại chậm rãi mở mắt ra.
Bàn tay to vẫn là bàn tay to đó, Tucker vẫn là Tucker, tế đàn vẫn là tế đàn, mình vẫn là mình đấy thôi…
Máu còn sót lại trong cơ thể mình cũng không bị mượn dùng đi…
Lời triệu hồi của mình… ặc, thất bại rồi.
Lồng ngực của Tucker phập phồng lên xuống, anh ta cảm thấy mình đang bị sỉ nhục vì Tô Bạch hoàn toàn không biết triệu hồi, trên thực tế khi hắn đọc từ ngữ triệu hồi Tucker đã cảm thấy có hơi không đúng rồi, vì khi ấy xung quanh hắn chẳng xuất hiện sóng dao động của không gian pháp tắc, cho dù là tô tem đơn giản nhất biến hóa ra cũng sẽ dẫn tới sự chấn động của không gian pháp tắc gần đó, mà khi Tô Bạch đọc xong lại chẳng có dấu vết gì cả.
Nhưng Tucker bị Tô Bạch lừa vài lần đã chọn thà tin còn hơn là không tin, thế nhưng sự thật đã trực tiếp vả cho anh ta một cái bạt tai, người đàn ông phương Đông trước mặt mình này thật sự không hiểu thuật triệu hồi một chút nào cả.
Vừa rồi hắn chỉ đang giả bộ mà thôi, hơn nữa còn diễn đến nhập tâm, vô cùng… vô cùng đầu tư luôn.
“Khụ khụ…” Tô Bạch ho khan vài tiếng, coi như là phá vỡ sự yên tĩnh kéo dài mười giây này.
Tiếng ho khan này có hơi lúng túng.
“Ngại quá, tôi vừa mới nhớ ra mình chưa luyện thuật triệu hồi bao giờ.”
Bản thân Tô Bạch cũng không nhịn được mà cười một cái, trên thực tế hắn vừa làm như vậy chẳng qua chỉ để tranh thủ chút thời gian, ngay khi bàn tay to này xuất hiện, Tô Bạch đã biết rõ bây giờ mình rất khó kháng cự được nó, cho nên hắn muốn tranh thủ cho huyết dịch trong người mình một bước giảm xóc dự bị để lưu chuyển và chuyển hóa.
Bàn tay to tạm thời dừng không còn tạm dừng nữa mà lại vồ về phía Tô Bạch, thế nhưng khi bàn tay to vồ xuống, cơ thể của Tô Bạch trực tiếp hóa thành một vũng máu loãng chảy ra xung quanh, hoàn toàn không tồn tại thực thể.
“Ầm!”
Bàn tay to vỗ lên tế đàn, xung quanh lập tức vang lên tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Mà cách đó mười mấy mét, máu tươi của Tô Bạch tập trung lại, lại ngưng tụ ra cơ thể nhưng khí tức của hắn lại vô cùng uể oải.
Hắn hít một hơi thật sâu, một tay chống lên đầu gối, vừa rồi coi như thoát được một kiếp nhưng tiếp theo… nên làm thế nào đây?
Còn lừa thêm lần nữa chắc chắn không được.
Bàn tay to lại quét tới, dường như nhất định phải túm được Tô Bạch lôi vào cánh cửa địa ngục mới thôi, đây là một loại nghiền áp quang minh chính đại, đối diện với sức mạnh vật lý tuyệt đối đột nhiên Tô Bạch cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, điểm chết người nhất là bây giờ tình trạng cơ thể của mình thật sự rất không tốt, đối diện với bàn tay này, đến ngay cả cơ hội liều mạng một phen hắn cũng không có.
“Vù…”
Tô Bạch lại trốn thoát bàn tay to một cách chật vật nhưng cơn gió mạnh và ngọn lửa u minh mà bàn tay to mang tới vẫn quét mạnh lên người hắn, trực tiếp thổi hắn đến bên hoàng tuyền, sau lưng đã cháy đen một mảng hơn nữa đòn tấn công mang theo lực ăn mòn và chú ngữ của linh hồn còn đang không ngừng tạo thành sát thương lần hai cho hắn.
Thi thể và vong hồn trong hoàng tuyền đã sớm rời khỏi khu vực này ngay khi hai người canh giữ nơi chứng đạo phương Tây và phương Đông đánh nhau, vong hồn và thi thể là hóa thân của gian trá và nham hiểm, hiển nhiên bọn chúng sẽ không nhiệt tình ra đây giúp Tô Bạch tác chiến, càng đừng nhắc tới trước đó không lâu vào vòng một cương thi cổ có không biết bao nhiêu thi thể vong hồn trong hoàng tuyền đã trực tiếp bị hấp thụ, một lãnh đạo như thế hiển nhiên sẽ không được cấp dưới yêu thích và ủng hộ rồi.
Cả người Tucker lơ lửng trên tế đàn giống như một chúa tể bước ra từ địa ngục.