Chương 1339
Chống Lưng! 1
Bên hoàng tuyền, một con mèo đen đang thong thả bước đi, tuy nói Cát Tường và Như Ý lớn lên giống nhau nhưng thật ra hai con mèo hoàn toàn có thể liếc mắt cái là nhận ra ngay. Vẻ lạnh lùng của Như Ý và vẻ kiêu ngạo của Cát Tường, độ khác biệt vẫn rất lớn.
Tâm trạng của Như Ý không được tốt cho lắm, nguyên nhân nằm ở trận đánh nhau trước đó của Tô Bạch và Tucker, Tô Bạch muốn giữ vững truyền thống này mà Tucker thì lại muốn phá vỡ truyền thống này, đối với Như Ý mà nói đứng bên cạnh Từ Phú Quý đập chết từng người phương Tây tới đây thăm một mới là truyền thống thuộc về nó.
Nhưng Tô Bạch cũng không làm như thế, rõ ràng hắn đã thắng lại giữ lại mạng của người phương Tây đó, điều này khiến Như Ý rất không phục, một con mèo có thực lực mạnh thế nào thì suy cho cùng nó vẫn chỉ là một con mèo, bạn muốn kêu một con mèo nhìn thoáng kiểu gì thì cũng không phải thực tế đến vậy được, hơn nữa phạm vi sinh hoạt của Như Ý cũng chỉ ở nơi chứng đạo nhỏ bé này, nó nhìn thoáng cái này vậy bạn kêu nó nhìn cái nào nữa đây?
Cát Tường nằm phủ phục trên cái bệ trên cùng của tế đàn, một móng vuốt đặt lên chiếc hộp để ngọc tỷ nước Điền, nhìn chằm chằm vào Như Ý đang đi về từ phía hoàng tuyền bên dưới với vẻ hơi vô lực.
Đối với Cát Tường mà nói nó ngược lại chẳng sao cả, cũng vì thế nó càng không hiểu người bạn ngày xưa này của mình hơn, cuộc sống hai mươi năm khác nhau, đối với hai con mèo mà nói qua thật có sự chênh lệch rất lớn.
Như Ý còn đang ở đó đi vào bế tắc, Cát Tường thì lại ở bên này giúp nhìn xem.
Mà ở một bên khác, hai bên nắp quan tài, hai người đàn ông với cơ thể vặn vẹo lần lượt nằm ngang ở đó, sắc mặt của Tô Bạch tái nhợt, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi, trông cứ như túng dục quá độ vậy.
Quả thật, bây giờ hắn thật sự rất yếu, dù sao không chết đã là may mắn lắm rồi, đối với hắn mà nói nhất định phải đợi lần sau vào thế giới chuyện xưa mới có thể hồi phục hoàn toàn. Ở nơi chứng đạo này, muốn hồi phục rất khó, vì lần này thứ tổn thất là nguyên khí chứ không còn đơn giản có thể thông qua tự mình hồi phục là có thể phục hồi nguyên trạng nữa.
Đương nhiên rồi, thật ra Tô Bạch còn có một sự lựa chọn khác, đó chính là coi Tucker đang trong tình trạng hấp hối còn thê thảm hơn mình ở bên cạnh thành máu tươi để hút, chỉ là trước đó cho dù Tucker có hơi làm màu nhưng dù sao anh ta cũng đã lơ lửng trước mặt mình từng nói với mình chỉ cần nhận thua sẽ không giết mình.
Bây giờ đổi lại là mình, trực tiếp hút khô người ta hình như quả thật cũng không được hào phóng cho lắm.
“Không hào phóng.” Suy nghĩ này vốn sẽ không xuất hiện trong đầu Tô Bạch, nhưng bất cứ việc gì cũng đều phải cân nhắc đến tình huống thực tế, hai nơi chứng đạo cũng chỉ có hai người là mình và anh ta, giết một người trong đó vậy sau này còn lại mỗi mình cũng quá cô độc.
Hơn nữa đôi bên thật sự cũng không có thâm thù đại hận gì, chỉ đơn thuần là lúc trước Từ Phú Quý ở nơi này giở trò quỷ, nếu không phải ông ta giống như một tên đồ tể nằm đây hai mươi năm, phương Tây cứ có bé cưng tò mò nào tới là ông ta thịt người đó, thì cũng sẽ không biến thành cục diện trước mắt. Tô Bạch không tin các thế hệ người canh giữ phương Tây trước đây tới nơi này sau đó trong đầu đều chập mạch muốn khiêu chiến với người canh giữ nơi chứng đạo phương Đông, người nào cũng là kẻ điên chiến đấu ảo tưởng sức mạnh hết.
“Cậu nên giết tôi.”
Eo của Tucker đã gãy, cho dù khi dựa lên nắp quan tài cũng là nửa người bên trong nửa người bên ngoài, đối với một người có cấp bậc sinh mệnh như anh ta mà nói cho dù gặp loại thương thế này thì vẫn có thể giữ lại một hơi thở không chết, cộng thêm Tucker chính là song tu ma võ lại thêm huyết thống ẩn yêu tộc, khả năng kháng sát thương cũng không yếu hơn Tô Bạch bao nhiêu.
“Mấy thứ anh nói với tôi trước đó, tôi sẽ không lặp lại đâu, bây giờ tôi nói chuyện cũng cảm thấy mệt lắm.” Tô Bạch nghiêng đầu, nói chuyện quả thật có hơi mất sức: “Hơn nữa, nếu anh đã nhận thua tôi càng không có lý do gì để giết anh.”
“Là cậu dùng tay ấn mí mắt tôi hai lần nhé… chứ tôi không…”
“Đừng giải thích, giải thích chính là lấp liếm.” Tô Bạch ngắt lời Tucker: “Chúng ta không thể nhắm mắt yên tĩnh nằm ở đây đợi thời gian chuyện xưa tiếp theo tới được sao?”
“Cậu không sợ tôi vào thế giới chuyện xưa sớm hơn cậu sau đó hồi phục lại ra tay với cậu sao?” Tucker hỏi trong sự oán hận.
“Anh đáng yêu như vậy sao có thể làm như thế được?” Tô Bạch cười đáp.
Trong đầu Tucker không ngừng lặp lại tính từ “lovely” này xem rốt cuộc nó có ý nghĩa gì với mình.
“Đúng rồi, huyết thống ẩn của anh là Orochi sao? Chính là cái tô tem thần thoại của người Nhật Bản ấy?”
“Kiến thức của cậu không tồi đấy.” Tucker khen ngợi.
“Ha ha, anh lại làm màu…” Tô Bạch đổi một hướng dựa đầu khác, tìm một tư thế thoải mái hơn rồi bảo: “Bầu không khí văn hóa của mấy quốc gia phương Đông như Trung, Nhật, Hàn vẫn rất giống nhau.”
“Cái này tôi biết, tôi cũng từng tiếp xúc với vài thính giả Hàn Nhật, phát hiện ra bọn họ đều rất đơn thuần.”
“Đúng vậy, rất đơn thuần, bọn họ coi huyết thống và cường hóa của mình là một loại sinh hoạt, coi thành một loại thái độ nhân sinh để đối xử, thính giả phía bên Trung Quốc chúng tôi thì lại càng xu lợi hơn một chút, cũng càng thực tế hơn chút, đương nhiên đây cũng là vì sự cạnh tranh trong giới thính giả bên Nhật Hàn cũng không ác liệt bằng chỗ tôi.”