Chương 1340
Chống Lưng! 2
“Loại thái độ đối xử với huyết thống và cường hóa này của bọn họ nếu ở cấp bậc hiện giờ thường có thể lấy được hiệu quả rất tốt, nhưng nếu ngay từ đầu đã là như thế ngược lại vẫn quá sớm rồi, điều này cũng khiến cho bọn họ tiến vào cấp bậc thính giả cao cấp thiếu mất sức cạnh tranh và lực sinh tồn.”
Tucker nhìn Tô Bạch rồi lại nhìn hai con mèo đen vừa mới tản bộ xong trở về, ánh mắt anh ta đặc biệt nán lại trên người Như Ý thêm một lúc.
“Tôi cảm thấy tôi vẫn về bên kia trước thì hơn.”
Tucker nhìn Tô Bạch, ngược lại anh ta khá yên tâm về hắn vì dù sao anh ta cũng không thẩm ra được hàm nghĩa sâu hơn của “lovely” nên không sinh ra liên tưởng không tốt, nhưng đối với con mèo đen này, Tucker quả thật có hơi thận trọng, trước đó khi mình ở trạng thái đỉnh cao ngược lại có thể tự tin coi nhẹ, nhưng bây giờ bộ dáng của mình đã thế này rồi, lại nhìn con mèo đen có chút phong thái của đồ tể chuyên nghiệp cứ cảm thấy rất không thoải mái.
Hơn nữa thông qua một khoảng thời gian quan sát, Tucker cũng nhìn ra được Tô Bạch cũng không thể hoàn toàn khống chế được con mèo đen này, nếu bây giờ con mèo đen này đột nhiên ra tay, cho dù mình và Tô Bạch liên thủ lại cũng không phải đối thủ của nó.
“Rất xin lỗi…” Tô Bạch nở nụ cười: “Nếu bây giờ anh có thể điều động trận pháp truyền tống về thì tôi cũng không ngại, nhưng tôi không thể giúp được anh, cũng không thể kêu tôi bò trên đất giúp anh đẩy quan tài được đúng không?”
Tucker thở dài, chỉ có thể nhắm mắt lại, cố hết sức không nhìn con mèo đen đó.
Cũng may cho dù trong lòng Như Ý có bất mãn bao nhiêu thì vẫn nể mặt Tô Bạch không ra tay với Tucker, nhưng mỗi khi trong lòng bất mãn, trong một ngày sẽ đặc biệt tới nhìn Tucker ở khoảng cách gần vài lần, đây có lẽ là việc duy nhất nó có thể làm, không thể giết mi nhưng bản mèo chí ít vẫn có thể dọa mi.
Năm ngày trôi qua như vậy, trong năm ngày này thương thế của Tô Bạch đã hồi phục một chút ít, ít nhất có thể miễn cưỡng chống vào thành quan tài hơi ngồi dậy, mà Tucker thì đã hồi phục một chút về phương diện linh hồn, tinh thần đã tốt hơn trước, nhưng có năm ngày vẫn còn lâu mới đủ hồi phục.
Trước đó hai người đàn ông vì một thứ ghi chép hư vô mờ mịt hơn nữa không có bất cứ ý nghĩa gì mà đánh một trận, đến bây giờ vẫn là hai bệnh nhân bệnh nặng, không thể không nói đây quả thật là một loại chế giễu.
Mà hôm nay hai người vẫn dựa vào bên nắp quan tài nói chuyện với vẻ hơi vô lực, đột nhiên bên ngoài lối vào nơi chứng đạo bắn ra một chùm sáng trắng, sau đó toàn bộ nơi chứng đạo cũng bắt đầu rung chuyển nhẹ.
Sắc mặt của Tucker hơi nặng nề, mở miệng hỏi: “Đây chắc hẳn là bên phương Đông các cậu có người tới chúng đạo đi.”
Tô Bạch cười khổ một tiếng: “Tôi chỉ hy vọng đừng là một đám người có thâm niên chui vào đây nữa.”
“Hẳn không có khả năng đâu, dù sao chỗ tôi cũng không có phản ứng gì cả nên chỉ có thể là một bên có người tới chứng đạo sẽ sinh ra ảnh hưởng tại trận pháp lối vào của một bên khác, không cho người tới chứng đạo có cơ hội dẫn thêm người khác vào đây.”
Tô Bạch duỗi tay vỗ lên nắp quan tài, nắp quan tài bay lên thành tiếng, ánh sáng trắng bên ngoài càng lúc càng mạnh, có nghĩa người tới chứng đạo sắp vào đây rồi.
Tô Bạch thử vài lần, bây giờ cơ thể hắn hoàn toàn không lăn vào trong quan tài được, dù sao thì khuôn của quan tài này cũng khá cao, về phương diện cao rộng cũng là dựa theo đãi ngộ của đế vương mà chế tác.
“Cát Tường, giúp tao…” Tô Bạch gọi Cát Tường ở phía sau.
Cát Tường đi qua duỗi móng vuốt, một luồng sức mạnh nâng Tô Bạch lên, đưa hắn vào trong quan tài.
“Cát Tường, vào trong với tao.” Tô Bạch lại gọi.
Cát Tường hơi do dự nhưng vẫn nhảy vào trong quan tài, sau đó đóng nắp quan tài lại.
Tucker dựa vào nơi đó không nhịn được mà mở miệng châm biếm: “Người trung Quốc thật hư vinh, thật thích thể diện.”
Mà lúc này, từ trong chùm sáng trắng có một cô gái với dáng người thon thả đi tới, cô ta mặt trái xoan, eo mảnh khảnh, mang theo một loại quyến rũ tự nhiên, có thể nói là loại hình xinh đẹp trời sinh, đây có khả năng là người ta sinh ra đã có chứ ngược lại không liên quan lắm đến con đường cường hóa.
Cô gái vừa đi vừa quan sát nơi này, đối với phần lớn thính giả mà nói, nơi chứng đạo quả thật không phải là một nơi muốn tới thì tới, cũng vì vậy đại đa số người tới chứng đạo đều là lần đầu tiên nhìn thấy nơi này.
Khi cô gái bước lại gần, nắp quan tài bay lên, một tầng sương mù đen bốc lên, Cát Tường giơ móng vuốt nâng Tô Bạch dậy, nhưng Tô Bạch vẫn ẩn giấu trong đám sương mù đen.
Cát Tường bước thong thả tới, lộ diện trước mặt cô gái, làm “thần thú” hộ pháp cho Tô Bạch với vẻ mặt không hề tình nguyện.
Cô gái nhìn Cát Tường, hơi cúi người nói với Tô Bạch trong sương mù đen: “Con mèo này thật đáng yêu.”
Với thực lực của cô gái tới chứng đạo quả thật có tư cách nói một tiếng đáng yêu với Cát Tường.
Nhưng cùng lúc đó, thần thức của cô gái cũng quét qua Tô Bạch trong sương mù, hiển nhiên một tầng sương mù đen này không thể ngăn cản được thần thức dò xét của một người tới chứng đạo.
Chỉ là cô ta trông thấy một một người đàn ông với hoạt tính trong cơ thể gần như đã đến một điểm thấp nhất, hơn nữa toàn bộ cơ thể còn vặn vẹo tàn tật, cô ta lại liên tưởng đến thân của đối phương phận nằm trong quan tài, theo bản năng cho rằng Tô Bạch là một cường giả canh giữ nơi chứng đạo hơn nữa còn đang tu luyện, là một loại pháp môn tu luyện tìm được đường sinh từ trong cõi chết.
Lập tức, cô gái hơi cúi người với hắn một cách rất trịnh trọng coi như là hành lễ đi.
“Dối trá, dối trá, quá dối trá…”
Tucker dựa vào phía sau quan tài đang không ngừng oán thầm trong lòng…