Chương 1341
Có Kẻ Trộm Tới Nơi Chứng Đạo! 1
Đối phương hành lễ cúi chào mình, Tô Bạch cũng hơi gật đầu coi như đáp lại, nói thật kêu bây giờ kêu hắn cúi người đáp lễ độ khó thật sự có hơi lớn.
Cô gái cũng không nán lại quá lâu vì cô ta tới nơi này là để chứng đạo chứ không phải để kết bạn, cô ta vòng qua Tô Bạch định đi thẳng về phía tế đàn, nhưng khi vòng qua quan tài ánh mắt cô ta vẫn dừng lại trên người Tucker đang dựa lưng vào sau quan tài một lúc.
“Một tên trộm phương Tây bị tôi coi thành máu dinh dưỡng.”
“Ha ha.” Cô gái cười từ chối cho ý kiến, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, nhưng cơ thể rất nhanh đã biến mất ở đó, trực tiếp xuất hiện trên tế đàn.
Vì trước đó Tô Bạch dùng tiếng Trung trao đổi dẫn đến việc phản ứng của Tucker hơi chậm một chút. Anh ta biết tiếng Trung nhưng cũng phải dịch lại ý nghĩa trong lòng mình trước đã, ngay khi anh ta hiểu được Tô Bạch lấy mình ra làm màu cũng muốn mở miệng phản bác, nhưng cô gái phương Đông tới chứng đạo đó đã biến mất khỏi nơi này mất rồi.
Chuyện này gần như khiến Tucker nghẹn đến xỉu ngang, anh ta là người cao quý cỡ nào, sao có khả năng sẽ cam tâm tình nguyện bị Tô Bạch giẫm một cước coi thành đá lót chân để thể hiện được?
“Quá vô sỉ, thật sự quá vô sỉ…” Tucker không ngừng lặp lại mấy từ này.
Tô Bạch thì lại ngồi bên mép quan tài dưới sự giúp đỡ của Cát Tường trông rất chán nản, nhìn Tucker đang thẹn quá hóa giận cũng không thật sự quan tâm anh ta, công việc của người canh giữ nơi chứng đạo thật ra không thể nói được bao nhiêu, đặt biệt là đối với Tô Bạch mà nói, cho dù thi thoảng cơ duyên xảo hợp có vài người thâm niên tới thì Cát Tường và Như Ý cũng có thể tự mình giải quyết. Tô Bạch từng thấy qua Từ Phú Quý làm việc, cũng chính là khi người chứng đạo vào đây sẽ ra ngoài thể hiện sự tôn kính một chút, trừ cái này ra đều là một mình người chứng đạo tự làm là được.
Ông bác canh cửa khu xưởng còn biết cẩn thận đề phòng buổi tối có tên trộm nào lẻn vào trộm đồ hay không, mà Tô Bạch ở đây thứ cần phải lo thật sự ít đến đáng thương.
Đương nhiên rất nhanh hắn đã phát hiện ra mình nghĩ quá đơn giản rồi.
Nếu là bình thường, hắn sẽ vui lòng đi tới bên tế đàn quan sát cảnh tượng chứng đạo, nhưng bộ dáng của mình hiện tại hiển nhiên không thể quan sát được, ngược lại cũng không phải vì mặt mũi nhục nhã vì dù sao nơi chứng đạo cũng là địa bàn của hắn, thân là chủ nhân khi có một vị khách xa lạ xuất hiện, biểu hiện mình quá mức suy yếu tóm lại cũng là một chuyện quá không tốt.
Chỉ là đợi rất lâu Tô Bạch cũng không cảm ứng được tiếng vang lớn của núi đá tróc ra, điều này khiến hắn cảm thấy có hơi kỳ lạ, lẽ nào cô gái này đang do dự chôn thứ gì của mình xuống cho nên mới trì hoãn lâu như thế?
Vẻ giận dữ trên mặt Tucker lại bắt đầu từ từ nhạt dần, chuyển thành cười tươi: “Người bạn phương Đông thân ái, nhà bạn thật sự gặp trộm rồi.”
Nếu là bình thường Tucker trêu chọc như thế, Tô Bạch hiển nhiên không tin thậm chí rất có khả năng sẽ trực tiếp bỏ qua, nhưng Tucker trước mắt đã ra quỷ ra ma thế này rồi, nếu anh ta còn có lòng nói đùa vậy Tô Bạch thật sự phục anh ta rồi.
“Như Ý, mau đi xem tình hình đi.”
Tô Bạch lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Dù sao hắn cũng không phải Từ Phú Quý, Từ Phú Quý nằm ở nơi này hai mươi năm, bé cưng tò mò từ phương Tây truyền tống qua đây và các thế hệ thính giả tới đây chứng đạo ở trước mặt Từ Phú Quý chẳng quấy lên được sóng gió gì hết.
Nói một cách đơn giản thì cùng là bảo vệ, Tô Bạch thuộc loại tốt nghiệp cấp ba may mắn được tuyển vào, mà Từ Phú Quý lại thuộc loại tướng quân xuất ngũ trước đây từng ra đánh trận, vì tiếp tục tỏa sáng vẻ vang cho nên mới chủ động đi làm bảo vệ canh cửa.
Về mặt cấp bậc thật sự không thể so sánh, cho dù đều cùng là bảo vệ canh cửa.
Như Ý đi kiểm tra tình hình nhưng lại đi rất lâu vẫn không thấy nó trở về.
Vị trí quan tài của Tô Bạch cách bên tế đàn đó cũng chỉ vài trăm mét mà thôi, tuy rằng vì góc độ và góc quành nên không có cách nào nhìn thẳng vào tình hình bên đó, nhưng đối với Như Ý mà nói đi đi về về mấy trăm mét cũng chỉ trong vài cái nháy mắt thôi chứ.
“Vừa rồi khi cô gái đó nhìn tôi, tôi cũng đã nhìn ra được hình thể của cô ta rõ ràng có thành phần tự mình thiết lập trong đó, chắc hẳn là tự hư cấu thân phận rồi, cậu nói xem người tới chứng đạo lại có gì không muốn để người nhìn thấy?
Dù sao bia mộ vừa chôn xuống chính là đại lão, lẽ nào nói còn sợ kẻ thù biết mà qua đây quật mộ à?”
“Nhưng Phát Thanh cho cô ta tư cách tới đây chứng đạo, còn có thể là giả được sao?” Tô Bạch hỏi với vẻ hơi khó tin.
“Thật ra chuyện này rất đơn giản thôi, tư cách mà Phát Thanh cho người chứng đạo là Phát Thanh cho rằng cậu có tư cách này, độ khó của loại tạo giả này khá lớn, cậu muốn lừa Phát Thanh cũng rất khó.
Nhưng vẫn có một loại đơn giản, chính là tự mình phá giải trận pháp ở lối vào sau đó cải trang thân phận thành người chứng đạo tới đây.”
Tô Bạch vẫn không thể tin được lại có người thật sự dám làm như thế, nơi này chính là chỗ cách Phát Thanh gần nhất, tương đương với đi tới Nam Hải lừa bán thuốc giả vậy.
“Đừng không tin, loại chuyện này từng xuất hiện bên phương Tây chúng tôi rất nhiều lần rồi, hình như mỗi năm đều có cường giả ở vị trí thính giả cao cấp cao giai nghĩ đủ mọi cách cuối cùng thậm chí còn không ngại tới nơi chứng đạo tìm cơ hội kích thích và cảm ngộ, chỉ là phía Đông các cậu khá đặc biệt, nhiệm kỳ trước của cậu chính là một BUG, muốn lừa được ông ta phỏng chừng không có khả năng nhưng cậu cũng không phải.”