Chương 1342
Có Kẻ Trộm Tới Nơi Chứng Đạo! 2
Ngược lại Tucker không hề cảm thấy lo lắng cho tình huống trước mắt chút nào, trên cơ bản đơn vị anh em đều là như thế, bình thường chào anh chào cậu chào mọi người, uống rượu ca hát chung với nhau, nhưng ngày nào đó thấy anh sập tiệm, phỏng chừng kẻ đầu tiên vui khi thấy người gặp họa chính là đơn vị anh em.
Như Ý vẫn chưa trở về, Cát Tường cũng trông có vẻ sốt ruột, rõ ràng con mèo này cũng cảm giác được có gì đó không đúng, gần mười lăm phút rồi mà bên đó vẫn chưa có tiếng vang nào xuất hiện, thế này thật hơi khó tin, có do dự chôn gì xuống đến thế nào đi chăng nữa cũng không cần đợi tới tận bây giờ chứ?
Mà ở đây người rơi vào tình huống khó xử nhất chính là Tô Bạch, bản thân hắn rõ ràng là một người bảo vệ canh cửa, biết rõ bên trong có chuyện mà mình lại không thể làm được gì, cứ cố tình vào lúc mình suy yếu nhất xuất hiện tình huống này, đây thật sự là một sự trùng hợp chết tiệt!
“Đúng rồi, nhớ đợt trước chỗ cậu có một tốp người có thâm niên tới, cậu kêu một người trong số đó truyền lời đi thì phải?” Đột nhiên Tucker nghĩ đến gì đó, nhàn rỗi hỏi, nhưng nhìn nửa người trên và dưới của anh ta lộ ra một góc độ xiên lệch không có quy tắc, mà vẻ mặt lại thảnh thơi như thế thoạt nhìn vô cùng kỳ cục.
“Là ông ta tiết lộ tin tức ra ngoài sao?” Tô Bạch cuối cùng cũng hiểu ra.
Từ Phú Quý vừa đi, mình vừa mới nhậm chức người canh giữ hơn một tháng mà kẻ trộm đã tới cửa rồi.
“Người có thâm niên có thể tới nơi chứng đạo, sau lưng chắc chắn có thính giả cao cấp chống lưng, cho nên ông ta cũng không thể coi là tiết lộ tin tức được. “Tucker giải thích: “Hơn nữa thật ra còn có một điểm, đó chính là thính giả kẹt ở giai đoạn thính giả cao cấp cao giai vẫn luôn không thể thăng cấp, bọn họ nóng lòng muốn tìm cơ duyên và cơ hội, cho dù là làm ra một vài chuyện khác người thì Phát Thanh vẫn sẽ ngầm thừa nhận, chuyện này đã không thể tính là bí mật trong giới thính giả cao cấp phương Tây chúng tôi nữa rồi, vì dù sao với hình thức bồi dưỡng của Phát Thanh mà nói người ở tầng thấp nhất chỉ là vật hy sinh, chỉ có cấp bậc có thể ngồi trên xe lửa đó mới là một nhóm người mà nó thật sự coi trọng và cũng là người mà nó cần.
Cho nên cô gái vừa rồi mới cố tình thay đổi hình dạng, cô ta không cần đi lừa Phát Thanh mà chỉ cần lừa cậu là đủ, Phát Thanh có quy tắc vận hành của mình, hơn nữa dựa theo lý luận của Phát Thanh, nó đã sắp xếp chức vụ người canh giữ ở nơi này, vậy việc trông chừng và bảo vệ mọi thứ hẳn nên do một người canh giữ như cậu gánh trách nhiệm, nó hoàn toàn có lý do bỏ qua người mà mình cảm thấy có thể làm như không thấy.”
“Nhưng trách nhiệm là ở tôi, đúng chứ?” Tô Bạch hiểu rõ phong cách của Phát Thanh, bản thân nó dựa theo một quy trình để vận hành và bước đi, nhưng cũng có sự thay đổi của mình, mà ở một nơi như chỗ chứng đạo này, Phát Thanh có thể biến hóa một cách vô nguyên tắc vì nó có đối tượng trừng phạt, đó chính là người canh giữ thất trách cũng chính là Tô Bạch.
“Ha ha, chính là ý này đấy, cho nên nếu cậu không ngăn cô ta vậy lỗi mà cô ta phạm phải cần cậu tới gánh vác, độ khó thế giới chuyện xưa tiếp theo của cậu sẽ bị tăng lên rất nhiều, dựa theo thành ngữ của người Trung Quốc các cậu để hình dung thì chính là ‘tai bay vạ gió’.”
Tô Bạch xòe lòng bàn tay của mình ra, hắn đang thử triệu hồi ngọc tỷ nước Điền, ngọc tỷ nước Điền giống như súng của cảnh sát, bình thường không được phép dùng lung tung thậm chí còn phải nộp lên bảo quản, nhưng lúc thật sự cần dùng nó chắc chắn có thể phát huy ra uy lực lớn mạnh nhất.
Thế nhưng lòng bàn tay vừa dùng sức, tâm thần vừa hoạt động, Tô Bạch đã cảm thấy cả người mình tuyền tới cảm giác trống rỗng rã rời, cơ thể lảo đảo một cái, nếu không phải có Cát Tường ở phía sau đỡ thì lúc này phỏng chừng hắn đã ngã vào trong quan tài rồi.
Trạng thái hiện tại của mình thật sự quá kém, suýt chút nữa ngay cả ngọc tỷ nước Điền cũng không triệu hồi nổi rồi.
Hô hấp của Tô Bạch bắt đầu trở nên nặng nề hơn rất nhiều, với tính cách của hắn, trước đó bằng lòng chủ động chém giết đến tận cùng với Tucker vì cái gọi là truyền thống đó, bây giờ hiển nhiên không có khả năng vui lòng giúp một người xa lạ đi gánh nhân quả.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Bên kia hoàng tuyền truyền tới ba tiếng vang giống như nổ tung.
“Cô ta… cô ta đang chọn bia mộ!” Tô Bạch lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, cô gái đó… cô ta đang rút bia mộ mà mình chọn trúng bên dưới đáy hoàng tuyền.
Loại tình huống ăn trộm này vẫn là lần đầu tiên Tô Bạch nhìn thấy, không phải trộm đều che mặt lẻn vào nhà người ta trộm đồ hay sao, còn tên trộm này quả thật có dịch dung đấy, nhưng lại vừa trộm đồ vừa đốt dây pháo kép trong nhà người ta.
“Người ta có tự tin, chắc hẳn là một sự tồn tại gần với thính giả cao cấp cao giai rồi, nếu cậu ở thời kỳ toàn thịnh có lẽ mượn dùng thân phận và lợi thế của người canh giữ tạo thành chút phiền phức cho cô ta.
Về phần cậu của bây giờ thì sao? Tôi chỉ có thể mặc niệm thay cậu, trừ phi cậu có thể nhanh chóng hồi phục ngay bây giờ…”
Nói đến đây, Tucker lập tức dừng lại vì anh ta phát hiện ra mình đang tự đào hố cho mình một cách tràn đầy tự tin…
Sau đó anh ta nhìn sang bên cạnh mình với vẻ dè dặt, anh ta nghĩ lúc này Tô Bạch đang ruột gan rối bời chắc chắn sẽ không nghe hiểu mình vừa suýt chút nữa thì nói thứ vớ vẩn đó.
Nhưng ai ngờ ngay khi anh ta nghiêng đầu qua, mặt của Tô Bạch lại chỉ cách chưa đến vài phân, gần đến mức hô hấp của đối phương có thể trực tiếp phả lên mặt mình.
Khóe miệng Tô Bạch mang theo nụ cười nhìn Tucker, giọng nói trở nên hơi lạnh lùng: “Đúng nhỉ, cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi, ở đây không phải vừa vặn có một túi máu cực phẩm sao?”