Chương 1343
Nỗi Sợ Hãi Của Mập Mạp! 1
“Anh Bát Nhất, anh ngủ một lúc trước đi, đợi lát nữa đến em sẽ gọi anh.”
“Khỉ ốm này, cái đầu của thằng nhãi nhà cậu bị úng nước à, sơn đạo này quanh co mười tám khúc, làm sao tôi ngủ nổi?” mập mạp bực mình trừng mắt nhìn người đàn ông gầy gò đang lái xe rồi nói tiếp: “Cậu cũng chú ý tí đi, khi cua chậm một chút, đừng vượt xe lung tung, đến khi đó cậu chết tôi còn phải giúp cậu nhặt xác nữa, rắc rối lắm.”
Người đàn ông gầy gò không dám cãi lại mập mạp nhưng trong lòng vẫn thì thầm một câu, nếu thật sự xảy ra tai nạn giao thông, tôi chết lẽ nào anh còn có thể sống được chắc? Lại còn nhặt xác cho tôi nữa cơ đấy? Nhưng mấy lời này anh ta không có gan nói ra trước mặt mập mạp.
Khỉ ốm đã từng thấy một mình mập mạp đánh năm, sáu tên côn đồ ngã sấp mặt ở Thành Đô, mập mạp này ở trong mắt khỉ ốm chẳng khác vì Hồng Kim Bảo, người thì béo nhưng công phu tay chân thật sự không phải giả.
Mập mạp mở cửa sổ xe ra, bên ngoài trời đổ mưa, chiếc xe đang lái trên con đường tỉnh, thi nhân thời Đường Lý Bạch đã từng cảm thán:
Ôi,
Nguy hiểm thay, cao thay!
Đường Thục khó, khó hơn lên trời!
Thật sự đây cũng không phải thủ pháp khoa trương phóng đại trong thơ thôi đâu.
Cho dù là hiện tại, đường Thục vẫn là một con đường khiến người lo lắng khiếp đảm, cho dù quốc gia đã tốn cái giá cực lớn để tu sửa đường cái và mở không ít đường hầm, đặc biệt là sau trận động đất ở Vân Xuyên lại tập trung tu sửa một tốp nữa, nhưng dù sao không thể phá bỏ và san phẳng toàn bộ các dãy núi được, rất nhiều đường cái vẫn ở trên núi, tài xế lái xe lên con đường cái này không chỉ mỗi một khúc cua đều phải cẩn thận, mà chỉ sợ quành vào giao lộ sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào đó, đồng thời còn phải cẩn thận đá lở và sụt lún đổ xuống từ trên núi, nơi này mỗi ngày có không biết bao nhiêu vụ tai nạn giao thông và các chuyện bất ngờ xảy ra.
Nếu trước đó mập mạp nói khỉ ốm tự mình tìm đường chết tiếp tục lái nhanh như vậy sẽ phải giúp anh ta nhặt xác cũng không phải nói suông thôi đâu, đối với mập mạp mà nói cho dù chiếc xe có rơi xuống vực thì mình cũng không sao cả, nhưng nếu mình ra tay cứu khỉ ốm, cái thứ hàng này mười thì đến tám chín phần sẽ thành thính giả, với tâm tính của khỉ ốm để xét, mập mạp vẫn cảm thấy cho anh ta lăn chết một cách dứt khoát và nhanh gọn còn sảng khoái hơn là một cách nhân đạo như vậy.
Khỉ ốm tiếp tục lái xe, sau khi mập mạp chửi vài câu quả thật đã giảm tốc độ xuống một chút, đương nhiên khúc cua ở đây quả thật rất nhiều, lúc lái xe phải không ngừng quay tròn vô lăng, đối với người lái xe mà nói thật sự là một chuyện rất mệt mỏi.
“Anh Bát Nhất, cơn mưa này kéo dài gần hai ngày rồi, em cảm thấy sắp xảy ra chuyện.” Vài năm trước khỉ ốm là tài xế xe tải, quanh năm băng qua con đường Tây Xuyên này nên hiển nhiên cũng rất rõ một vài tình hình.
Mưa đã rơi hai ngày thậm chí một đường đi thẳng tới đây có thể nhìn thấy không ít cảnh đá lở và tầng đất sụt lở rơi xuống, hơn nữa đường tỉnh, đường quốc lộ và đường cái tu sửa thường đều chọn mấy khu vực khá vững vàng và an toàn, nhưng bây giờ ở đây đã biến thành cái dạng này rồi, mấy thị trấn nhỏ và thôn xóm bên dưới đồi núi đó hiển nhiên cũng gặp nhiều nguy hiểm.
Tuy rằng tổ tiên mập mạp chạy nạn từ Nam Kinh tới đây sau khi Nhật Bản tràn vào Nam Kinh, nhưng dù sao từ nhỏ anh ta cũng sinh ra và lớn lên ở Thành Đô, đối với nơi này cũng quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa.
“Hy vọng bình an vô sự.” mập mạp thở dài đáp, dù sao anh ta cũng không phải siêu nhân, hơn nữa thôn xóm dưới chân núi Tây Xuyên nhiều không kể xiết, muốn phòng bị cũng rất khó mà phòng bị được.
Chiếc xe xuất phát từ Thành Đô sáng sớm hôm nay, buổi trưa đến Tây Xương, sau đó hơn bảy giờ tối cuối cùng cũng lái đến khu thắng cảnh hồ Lô Cô. mập mạp ngồi xe cả một ngày quả thật cũng hơi rã rời, lúc này khỉ ốm cũng lái xe quá mệt nhọc rồi, sau khi thả mập mạp xuống cổng vào khu thắng cảnh đã trực tiếp tìm một khách sạn gần đó tính nghỉ ngơi, anh ta nợ mập mạp một nhân tình mới lái xe chở mập mạp qua đây, mập mạp cũng sẽ không yêu cầu anh ta phải cùng mình vào khu thắng cảnh chơi.
Mập mạp lười đi mua vé nên trực tiếp vòng qua trạm soát vé tiến vào khu thắng cảnh, mô hình khu thắng cảnh này thật sự cũng tương tự với cổ thành Lệ Giang, bên trong có dân cư bản địa và rất nhiều người làm du lịch, cũng chỉ có xe bên ngoài tới đây kiểm tra mới khá nghiêm túc một chút.
Khu thắng cảnh rất lớn phỏng chừng diện tích phải bằng cả một huyện thành, thậm chí còn không chỉ thế, chỉ là hồ Lô Cô buổi tối không trông thấy mặt nước, cũng không có gì khác biệt với nông thôn bình thường, thứ duy nhất vẫn còn sáng đèn cũng chính là mấy căn khách sạn và nhà trọ xây rải rác xung quanh hồ đó, trông có vẻ hơi vắng lặng.
“Khụ khụ…”
Mập mạp ho khan vài tiếng, rút một điếu thuốc ra, sau đó đi một mình đến bên hồ, anh ta từ xa đến nơi này hiển nhiên không phải để chơi mà là để tìm một thứ.
Khu thắng cảnh hồ Lô Cô thật sự mất đến mười năm để xây dựng. Dù sao thì là sóng du lịch tự túc trong nước cũng vừa mới dậy lên chưa được bao nhiêu năm, mà mập mạp lại quen một thính giả cũng ở Tây Xuyên. Người đó từng cầu xin mập mạp cứu mạng khi ở trong thế giới chuyện xưa, từng nói với anh ta một bí mật liên quan đến hồ Lô Cô, đương nhiên sau này người đó vẫn chết trong thế giới chuyện xưa ấy, thậm chí nguyên nhân còn có liên quan đến mập mạp.