Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1344 - Chương 1344 Nỗi Sợ Hãi Của Mập Mạp! 2

Chương 1344

Nỗi Sợ Hãi Của Mập Mạp! 2


Mập mạp trực tiếp nhảy xuống nước, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở nơi này lớn, hồ nước đêm khuya càng lạnh đến thấu xương hơn, nhưng đối với mập mạp của hiện tại mà nói ngược lại không tính là vấn đề gì cả.


Dựa theo sự miêu tả của người trong trí nhớ đó, mập mạp tốn đại khái nửa tiếng để xác định được một vị trí. Khi khu thắng cảnh xây dựng, hồ nước chắc chắn cũng là một mục tiêu cần sửa lại, mà năm đó thính giả kia lại chính là công nhân ở nơi này.


Mập mạp tiếp tục bơi xuống, cuối cùng khi hai chân anh ta lún vào trong đống bùn đen lầy lội dưới đáy hồ, cảm giác được một sợi khí tức lạnh lùng đang lượn vòng đến, loại cảm giác này giống như đêm hôm khuya khoắt anh đẩy một cánh cửa nhà người lạ ra, đánh thức cả gia đình đang ngủ say đó.


“Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!”


Mập mạp thầm đọc chú ngữ trong lòng đồng thời rút một lá bùa ra, cho dù đang ở dưới nước thì lá bùa vẫn bắt đầu bốc cháy một cách kỳ dị.


“Anh bạn, tôi mới tới đảo địa này tìm kiếm một cơ duyên, xin sơn linh hà thần bản địa bỏ quá cho, hôm sau nhất định sẽ dâng hương khói, cung phụng đồ ăn thức uống cho các vị.” mập mạp tiếp tục đọc trong lòng.


Thân là người bản địa, mập mạp biết rõ Tây Xuyên nhiều dãy núi, từ xưa đến nay dân cư vẫn luôn được tính là khá thưa thớt, cũng vì thế nơi này cũng có nhiều sơn tinh hà quái ẩn náu hơn những chỗ khác nhiều. Với đạo hạnh của mập mạp hiện giờ hiển nhiên không cần sợ bọn họ, nhưng tục ngữ nói rất đúng, diêm vương dễ gặp tiểu quỷ khó làm, mập mạp cũng không muốn lúc mình đang làm việc ở đây lại xuất hiện nhiều rắc rối đâu, đây cũng là quy tắc bắt đầu truyền xuống từ đời tổ sư gia.


Sau khi chào hỏi các tiểu gia đại gia gần đó xong, mập mạp không khách sáo nữa mà từ từ ngồi xổm xuống, hai tay bắt đầu tìm kiếm, nhưng ngoại trừ bùn lầy ra thì vẫn là bùn lầy, hơn nửa cơ thể mình đã lún vào trong mà vẫn chẳng tìm được thứ gì như cũ.


Lúc trước người đó là công nhân sửa hồ nước, nói lúc bên trên đang lọc bùn dưới đáy hồ, máy móc đi tới nơi này là gặp trục trặc, cũng đã cử hai thợ lặn xuống kiểm tra, nhưng sau khi hai thợ lặn đi xuống lại không bơi lên nữa, sau đó chuyện này vì đủ loại nguyên nhân nên bị chôn vùi, khu thắng cảnh thì vẫn thi công như thường.


Sau đó, sau khi người đó trở thành thính giả cấp thấp đã tự mang thiết bị lặn xuống dưới tự mình kiểm tra, vì khi đó thính giả cấp thấp cả ngày nghĩ đến đều là tìm cơ hội mò được pháp khí đánh rơi ở thế giới hiện thực, chỉ cần ở đâu có tin tức hiển nhiên sẽ qua đó thử vận may theo bản năng.


Mập mạp vốn không để tâm đến chuyện này cho lắm, dù sao người đó và mình cũng quen biết hơn nữa khi chết chẳng qua cũng chỉ là một thính giả bình thường thậm chí còn chưa đạt đến cấp bậc người có thâm niên, nhưng trùng hợp là thứ ở dưới đáy hồ mà người đó miêu tả lại rất tương tự với thứ mà mập mạp đã từng thấy trước đây, cho nên anh ta cũng ghi nhớ điều này.


Trước kia là vì có quá nhiều chuyện khác nên mình cũng không tiện cho lắm, hơn nữa mập mạp cũng biết vài ba phần về chuyện liên quan đến thứ đó nên không dám vội đi thử, bây giờ mình đã niết bàn trọng sinh trong hỏa lò, trở thành thính giả cao cấp bằng cách nâng cấp bậc linh hồn kéo theo nâng cấp bậc cơ thể.


“Mẹ nó!”


Mập mạp chửi thầm một tiếng, cũng may hồ Lô Cô rất trong và sạch, cũng là nước dùng để uống của nhân dân bản địa, cho nên cho dù là bùn dưới đáy hồ cũng không đến mức tản ra mùi thối tởm lợm giống như trong hồ nước bình thường, nhưng mò mẫm mãi ở sâu trong đáy nước vẫn chẳng thua hoạch được gì quả thật cũng khiến người sốt hết cả ruột.


Mập mạp nghỉ một chút, hai tay bấm quyết, một thanh kiếm gỗ đào màu đỏ thẫm bắn ra từ sau lưng anh ta.


“Giảo!”


Hai tay mập mạp ra dấu đè xuống.


Kiếm gỗ đào trực tiếp cắm trong đống bùn hơn nữa bắt đầu điên cuồng khuấy đảo, loại khuấy đảo này suýt thì khiến bản thân mập mạp cũng đứng không vững bị cuốn ra ngoài, nhưng cũng chính vì loại khuấy đảo này mà bùn bên dưới bị dọn sạch một phần lớn, bên dưới cũng thấp thoáng lộ ra thứ gì đó.


Mập mạp mở đèn chống nước đã chuẩn bị sẵn lên chiếu xuống, một thứ tương tự với phiến đồng xanh lộ ra ngoài, đây chắc hẳn chính là một góc núi băng, phần còn lại hẳn vẫn bị bùn lầy tiếp tục chôn lấp.


Anh ta tạm thời thu kiếm gỗ đào lại, nhanh chóng lại gần, khi tay của anh ta vuốt nhẹ lên phiến đồng xanh lộ ra ngoài, trong lòng lập tức khẳng định: “Đúng rồi, chính là cái đó, hoa văn giống y như đúng, cảm giác cũng giống y chang!”


Hiển nhiên mập mạp chẳng xa lạ gì đối với thứ này, ngày trước khi lần đầu tiên mình gặp Đại Bạch, Đại Bạch cũng mang theo chiếc rương đồng xanh này về quê nhà ở Thành Đô, kết quả bị mình nửa đường lừa mất, khi ấy mập mạp chỉ cho rằng đây là một pháp khí khá thần bí, dù sao lúc đó là tốt hay xấu hay cao hay thấp có thích hợp hay không, chỉ cần là pháp khí hai mắt đầu bắn ra tia sáng xanh, nhất định phải cướp được.


Nhưng sau này, cùng với mập mạp hiểu về thân thế của Tô Bạch, anh ta cũng càng thêm có nhận thức sâu sắc về chiếc rương đồng xanh, hơn nữa nó còn khiến anh ta cảm thấy hơi sợ hãi.


Mà lúc này ở trước mặt mình lại là một phiến đồng xanh lớn có phù văn và chất liệu giống hệt với chiếc rương đồng xanh đó, rốt cuộc trong này chứa thứ gì?


Mập mạp không nỡ ngoi lên khỏi mặt nước để đổi khí lãng phí thời gian vào lúc này, mà nôn nóng tiếp tục dùng kiếm gỗ đào gạt bùn xung quanh, phần đồng xanh lộ ra cũng càng ngày càng nhiều, mà đúng lúc này hai thứ giống như khoen cũng lộ ra.


Mập mạp cắn răng, không do dự quá nhiều, hai tay lập tức nắm hai cái khoen sau đó giật mạnh lại.


“Rầm…”


Giống như một cánh cửa đóng bụi đã lâu bị mở ra vậy.


Bên trong rõ ràng lộ ra hai bóng người một nam một nữ!


Nhìn thấy một màn này, mập mạp lập tức sợ đến mức cả người run lên.


Chương 1344

Bình Luận (0)
Comment