Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1345 - Chương 1345 Quan Tài Cổ Ai Cập Trong Phòng Thí Nghiệm! 1

Chương 1345

Quan Tài Cổ Ai Cập Trong Phòng Thí Nghiệm! 1


Ngay khi nhìn thấy hai thi thể một nam một nữ trôi nổi bên trong cánh cửa đồng xanh, mập mạp sởn hết cả da gà, tận sâu trong lòng truyền tới một loại tuyệt vọng, thậm chí cơ thể cũng hơi lảo đảo, giống như tấm bèo mặc nước đẩy đi.


Cho dù chưa từng gặp cha mẹ của Đại Bạch nhưng mập mạp thân là bạn tốt của hắn, làm sao có khả năng không biết sự đáng sợ của một nam một nữ này?


Một nam nữ chơi tâm nhãn với Phát Thanh, hơn nữa còn có thể thao túng và thay đổi cuộc đời của một thính giả, loại khí phách cùng bản lĩnh này cho dù là đứng ở vị trí nửa đối lập cũng vẫn khiến người sợ hãi như cũ.


Nhưng mập mạp thật sự không ngờ vận may của mình lại tốt như thế, rút thăm lại rút trúng ngay giải độc đắc!


Anh ta theo bản năng bắt đầu phát lực ở hai cánh tay, cửa đồng xanh ở dưới đáy hồ hiển nhiên không thể phát ra được âm thanh gì, vậy mà lại bị mập mạp đóng lại như thế.


Khép cửa đồng xanh xong, anh ta nhìn hai tay mình với vẻ khó tin.


Mẹ kiếp, cửa bị đóng lại như vậy thôi á hả?


Ngay sau đó là thời gian yên tĩnh dài mười mấy giây, mập mạp đang đợi cửa đồng xanh bất chợt nổ tung, sau đó một nam một nữ bên trong ra ngoài trực tiếp chặt mình thành tám khúc, hoặc là dựa theo cách thức bọn họ đã dùng để đối xử với Đại Bạch chắc chắn có rất nhiều cách mới mẻ để hành hạ mình hơn, sức tưởng tượng của mập mạp về một nam một nữ đó khá là phong phú.


Nhưng đợi sau mười mấy giây mà cửa đồng xanh vẫn im hơi lặng tiếng, bị mở ra một cách đơn giản như thế, rồi lại bị đóng lại một cách cũng đơn giản như vậy?


Thế này giống như anh đang ngồi nướng xiên bên ngoài, sau đó đột nhiên phát hiện ra bên dưới giá nướng của mình chôn một quả bom khí độc để lại từ thời Nhật Bản xâm lược, anh mới ăn được một nửa phát hiện ra bom khí độc sau đó vội vàng dập tắt đống lửa đi, nhưng bom khí độc không hề nổ tung, bản thân anh cũng cảm thấy có hơi khó tin.


Vãi, vậy mà mình vẫn còn sống!


Hai chân mập mạp đạp đất bắt đầu nhanh chóng ngoi lên, rất nhanh anh ta đã bơi ra khỏi mặt nước, trước hít thở đổi khí đã, không thể không nói không khí ở hồ Lô Cô này rất trong lành, dù sao thì nơi này cũng nằm tận sâu trong núi lớn cũng không có công xưởng ô nhiễm gì cả, hoặc cũng là vì hít thở được không khí trong lành nên trái tim vốn đang như một con nai nhỏ nhảy lung tung của mập mạp bắt đầu từ từ bình tĩnh lại.


“Không đúng, không đúng…”


Anh ta mím môi, sau đó lại hít một hơi thật sâu, vận hành công pháp bế khí của mình, cả người lại không hề do dự chui vào trong làn nước một lần nữa.


Lại trở về vị trí mà trước đó mình gần như sợ vãi cứt, mập mạp cắn quai đèn chiếu xa trong miệng, sau đó hai tay đặt lên khoen, một lần này anh ta chần chừ rất lâu.


Vì lần đầu tiên anh sờ vào mông hổ mà không chết có khả năng là vì anh may mắn, quần chúng vây xem cũng sẽ cầu nguyện cho anh, nhưng nếu anh định sờ lần thứ hai, vậy đó chắc chắn là tự tìm đường chết, quần chúng vây xem sẽ chỉ mong sao được nhìn thấy hình ảnh con hổ ăn sạch tên dài dòng này.


Nhưng nếu đã tới rồi mà lại bị dọa đi như vậy, mập mạp cũng không cam lòng, hơn nữa lúc đầu vì bất chợt nhìn thấy hình ảnh bên trong khiến mình quá kích động, đầu óc có hơi không tỉnh táo, nhưng anh ta biết rõ cho dù hai cỗ thi thể bên trong đó là cha mẹ của Đại Bạch thì bọn họ cũng không có khả năng trực tiếp giết mình, trừ phi bọn họ bằng lòng bại lộ dưới ánh mắt của Phát Thanh.


Huống chi không phải bọn họ vẫn chưa ra ngoài hay sao?


Nghĩ rõ một tầng này rồi, mập mạp lại dùng sức kéo cánh cửa đồng xanh ra.


Thi thể của một nam một nữ đó vẫn đang trôi nổi ở vị trí cách cửa mười mét, nhưng ngay khi đèn chiếu xa của mập mạp chiếu tới, anh ta lại phát hiện ra hình như hai cỗ thi thể này có hơi kỳ lạ. Đợi anh ta to gan bước lại gần hơn một chút, anh ta mới hoàn toàn xác định được thân phận của hai thi thể này. Bộ đồ lặn trên người bọn họ đã mất nhưng thông tấn khí đeo trên cổ tay cho dù qua vài năm cũng không rơi mất, điều này đã đủ để chứng minh thân phận của bọn họ, chắc hẳn chính là hai thợ lặn năm đó xuống nước kiểm tra tình hình kết quả lại không trở về nữa đó.


Bằng không anh sẽ phải giải thích thành cha mẹ của Tô Bạch là người thích lặn cho nên trên thi thể của mình cũng đặc biệt để lại thứ này, nhưng cách lý giải này cho dù đầu óc mập mạp có bị úng nước cũng chẳng thèm tin.


Mập mạp biết là đã sợ bóng sợ gió một hồi cuối cùng cũng đặt trái tim về lại chỗ cũ. Anh ta hơi dừng lại, lần lượt lấy hai lá bùa dán lên trán hai thi thể này, đây là Trấn Hồn phù, là do tự anh ta vẽ, không có hiệu quả cụ thể, càng giống như một loại Bình An phù tặng cho người chết oan hơn.


“Đợi khi tôi ra ngoài sẽ đưa các cậu ra ngoài an táng.” Mập mạp đọc một tiếng trong lòng rồi duỗi tay đẩy hai thi thể này ra, có lẽ chất nước trong cửa đồng xanh khá đặc biệt nên cho dù hai cỗ thi thể này đã ngâm ở đây vài năm rồi nhưng vẫn giống như tiêu bản được bảo quản trong Formaldehyde, trông sống động như thật chứ không biến thành bộ dáng khủng bố của thi thể trương phềnh.


Tiếp tục vào trong, cũng chỉ cách chừng mười mất mét, mập mạp đã nhìn thấy một cái bàn, bên cạnh bàn là đủ loại dụng cụ, nơi này được bày trí giống như một phòng thí nghiệm cỡ nhỏ vậy.


Hơn nữa hình như phòng thí nghiệm có một lớp màng ngăn cách với thế giới bên ngoài, lớp màng không ngăn được nước nhưng lại khiến toàn bộ phòng thí nghiệm vẫn duy trì được trạng thái khá nguyên vẹn, ví dụ như một chiếc cốc chịu nhiệt trên bàn, thuốc thử màu đỏ đặt trong đó cho dù bị nước ngâm mà vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu được.


Chương 1345

Bình Luận (0)
Comment