Chương 1385
Bí Mật Bên Dưới Sơn Trang! 1
“Ha ha.” Piqué bật cười, sau đó duỗi tay sờ lên chiếc ghế của Simon, điều này có nghĩa gì, thật ra đã rất rõ ràng rồi, vì dưới tiên đề không tìm được hung thủ thật sự, trừ hung thủ thật sự ra những người khác đều sẽ phải chịu hình phạt, không ai lại đi bao che cho hung thủ thật sự, cũng không người nào cố tình phá hỏng chứng cứ.
“Cậu chắc hẳn đã đoán ra được tôi là ai rồi đi?” Piqué duỗi tay, vỗ lên bả vai của Tô Bạch: “Cậu đúng là… con dơi thối.”
“Mùi khai làm màu trên người anh thật sự quá nồng, nồng đến mức sắp hóa thành nước nhỏ xuống rồi, tôi muốn giả bộ hồ đồ cũng không làm được.” Tô Bạch nhìn Piqué với vẻ bình tĩnh.
“OK, các vị có mặt ở đây cho tôi chút thời gian nói chuyện một lúc nhé, tôi là hung thủ, tôi thừa nhận, được không?” Piqué vẫy tay với tất cả mọi người một cách hào phóng và thoải mái, sau đó đi thẳng về phía cửa huyền quan.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không có người nào đứng dậy ngăn cản vì thời gian chót để bầu phiếu là sau bữa tối ngày mai, quả thật không cần phải khống chế Piqué làm gì.
Mọi người kinh ngạc chẳng qua là vì loại thái độ hào phóng thừa nhận này của anh ta mà thôi.
Tô Bạch đi cùng Piqué ra khỏi huyền quan, ngoài trời đang đổ mưa, cũng may bên ngoài có hành lang nên có thể đi dạo, tuy rằng thi thoảng có hạt mưa bắn vào trong nhưng cũng không tính là gì.
“Anh cố ý.” Tô Bạch dẫn đầu mở miệng vì hắn có thể cảm giác được Piqué, không, là Tucker đã phạm phải rất nhiều lỗi sai ngu ngốc trong hành động giết người lần này, loại cảm giác này hắn có thể đồng cảm sâu sắc vì lúc trước hắn cũng như vậy.
Mỗi lần sau khi tìm cách giết một người, Tô Bạch sẽ vừa lo lắng liệu có xuất hiện ảnh hưởng đến mình hay không, nhưng lần nào cũng phát hiện ra đều không bị liên lụy và nghi ngờ, hắn lại sẽ cảm thấy không cam lòng chút nào, giống như bạn làm một chuyện tự cho rằng rất lợi hại, kết quả lại không ai biết, có một loại cảm giác người tài giỏi không được trọng dụng, áo gấm đi trong đêm.
Nhưng lúc đó hắn chỉ vì bệnh thần kinh của mình phát tác cho nên cần giết người để trút ra, nói đơn giản thì là một người điên, còn bây giờ hắn là một thính giả cao cấp, hiện giờ và quá khứ hiển nhiên là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cũng vì thế mà hắn cảm thấy Tucker chắc hẳn sẽ không đến mức thật sự hành động như vậy.
“Đây là trận đầu tiên, chỉ là một lần làm nóng người mà thôi.” Ngược lại Tucker không cảm thấy sao cả, đối với anh ta mà nói bị phát hiện thì bị phát hiện thôi: “Thế giới chuyện xưa có thính giả cao cấp và thính giả không phải cao cấp cùng nhau tham gia, thường thì Phát Thanh sẽ áp dụng độ phân chia rõ ràng, tuy rằng hai tốp người đều nằm trong cùng một thế giới chuyện xưa nhưng thật ra vẫn là ai chơi phần của người nấy, trò chính của lần này thật ra vẫn là cảnh mà chúng ta nhìn thấy khi vừa tiến vào thế giới chuyện xưa này, mà nơi này chỉ là một sân chuẩn bị sẵn sàng.”
“Cho nên anh không dự định tiếp tục chơi trò thiểu năng trí tuệ này nữa?” Tô Bạch nghĩ đến thế giới chuyện xưa mà mình đã gặp được Lam Lâm, Tịch Lâu và Yến Hồi Hồng, quả thật là như thế.
“Đừng, tôi cũng không nói như thế, bằng không tôi cũng quá tự phụ rồi, tôi không ngờ cô gái đó sẽ tìm được bột sắt, cũng không ngờ vậy mà cậu lại có thể liên tưởng đến dấu vân tay trên ghế của Simon, nói thế nào nhỉ, không phải tôi cố tình không muốn chơi trò này mà là vì cậu khiến tôi không thể chơi được nữa.
Nếu tôi nói cố tình muốn thua để chuẩn bị cho trò hay tiếp theo vậy cũng rõ ràng tôi quá vô liêm sỉ rồi, dùng cách nói của người Trung Quốc các cậu thì chính là tự dát vàng lên mặt mình.”
Tucker chống hai tay lên lan can: “Cậu vẫn sẽ tiếp tục chơi chứ?”
“Tôi cần phần thưởng đó.” Tô Bạch đáp.
Tucker gật đầu: “Tôi ủng hộ cậu.” Anh ta không hề có cảm xúc oán hận khi thân là hung thủ bị “cảnh sát” bắt được tí nào: “Đúng rồi, nếu tiện thì thu thập thêm một vài tin tức hữu dụng ở đây, tôi cảm thấy cảnh khi vừa mới tiến vào thế giới chuyện xưa này chắc hẳn có liên quan đến sơn trang Triệu thị và thậm chí trong trò chơi chính, chắc hẳn có thể tìm được một vài manh mối ở nơi này, tôi không có thời gian và cơ hội nên đành dựa vào cậu, ngoài ra, dưới gầm giường phòng ngủ không có người ở trong cùng của lầu hai đó, tôi đã để lại vài thứ cho cậu.”
“Vậy cảm ơn anh.”
“Khách sáo rồi.” Tucker nhìn bả vai đã ngấm nước của mình, lắc đầu với vẻ hơi bất đắc dĩ rồi quay người định đi về huyền quan.
Sáu người trong phòng khách vẫn còn ngồi ở đó, sau khi Tô Bạch và Tucker trở về, ánh mắt của mọi người hiển nhiên đều rơi lên người Tucker.
“Quản gia, mỳ Ý mà ông làm rất ngon, vị rất giống với mỳ Ý mà mẹ tôi đã làm cho tôi lúc còn nhỏ.” Tucker nói với quản gia già.
Quản gia già mỉm cười và gật đầu.
“Trước khi bầu phiếu vào ngày mai, còn có thể giết người không?” Tucker hỏi.
Những người khác ngồi trong phòng khách nghe vậy đều kinh ngạc, rõ ràng đang lo lắng liệu có phải Tucker định cá chết lưới rách kéo một người làm đệm lưng hay không, dưới tình huống đã tìm được hung thủ thật sự có thể tránh khỏi hình phạt mà lại bị giết chết vô ích, không thể nghi ngờ gì chính là một cách chết rất oan ức.
“Không thể.” Câu trả lời của quản gia già rất đơn giản và dứt khoát.
“Tôi biết ngay.” Tucker duỗi thắt lưng, thứ mà Phát Thanh muốn là mưu sát và nghi kỵ trong môi trường khép kín này chứ không phải một trận đấu đá hỗn loạn, mà người đảm bảo cho quy tắc được chấp hành chính là quản gia già.
Có ông ta tọa trấn, trò chơi này sẽ được tiếp tục ổn thỏa, cốt truyện cũng sẽ không lệch khỏi hướng mà Phát Thanh muốn.