Chương 1384
Phát Hiện Ra Hung Thủ Thật Sự! 2
Vì mới đầu mọi người đều không quen cho nên khi ngồi xuống ăn cơm, bọn họ theo bản năng ngồi cách nhau một ghế, nói cách khác giữa hai người sẽ để trống một ghế, sau đó lại dưới bầu không khí đặc biệt này, vị trí ngồi lần đầu tiên cũng trở thành vị trí cố định của mọi người khi dùng bữa sau này, đây cũng coi như là một loại ăn ý ngầm ước định mà thành.
Mọi người đồng loạt kéo ghế của mình ra rồi ngồi xuống, quản gia già bắt đầu lên món, mà mọi người cũng bắt đầu nhớ lại chi tiết trên bàn ăn, một người nói khi đó đang ăn gì, một người nói khi đó ăn món gì đó rất nhiều, một người nói cái nĩa này phát ra tiếng rất lớn, mọi người cùng nhau nhớ lại, đồng thời cũng nghiệm chứng cho nhau.
Mà lúc này, vị trí của người chết Simon không thể nghi ngờ gì đang để trống, người ngồi bên cạnh Simon là Lucy và Piqué, không biết tại sao, mọi người lại không sao nhớ lại được hành động trên bàn cơm khi đó của Simon.
Thế này cũng rất bình thường thôi, vì Simon đã chết trước khi bữa tối bắt đầu, anh ta hoàn toàn không ngồi ở bàn ăn cơm, nhưng mọi người lại không hề cảm thấy thiếu mất một người, rõ ràng có một người đã sắm vai hai nhân vật, dưới loại tình huống này, hiển nhiên cảm giác tồn tại rất thấp, hung thủ cũng không dám làm ra cảm giác tồn tại gì.
Ngay khi quản gia già bưng một cái đĩa trống qua nói là món súp Borsch, đột nhiên Lucy mở miệng bảo: “Tôi nhớ khi đó người ngồi bên này của tôi nói câu để lại súp Borsch cho quý cô này là tôi, sau đó quản gia nói toàn bộ món ăn đều đủ suất.”
Khi Lucy nói xong lời này đã nhìn về vị trí Simon, sau đó lại nhìn về phía Piqué ở xa hơn.
Piqué lắc đầu đáp: “Tôi chưa từng nói câu này, trên thực tế tôi thật sự không thích ăn món súp Borsch này tí nào.”
Vấn đề xuất hiện ở đây, mọi người cũng lập tức yên tĩnh hẳn, rõ ràng trong trí nhớ và ấn tượng của mọi người, vào lúc này cục diện diễn lại cuối cùng cũng rơi vào trong một mệnh đề mâu thuẫn.
Có người đang ngồi ở vị trí đó, nói để lại một ít súp Borsch cho Lucy, tức là khi ấy hung thủ đã rời khỏi vị trí của mình và ngồi lên vị trí của Simon.
“Tôi nhớ khi món súp Borsch được bưng lên đã có người ăn xong và chuẩn bị rời đi.” Tô Bạch mở miệng bảo.
Mọi người đều là ngồi xuống trước thì bắt đầu dùng bữa trước, cảm thấy ăn xong thì có thể rời đi, không có sự ràng buộc đặc biệt nào ở đây.
Diana gật đầu bảo: “Đúng thật, tôi không ăn súp Borsch, điều này có nghĩa khi ấy có thể tôi đã rời khỏi đây để tới phòng khách.”
“Không thể nói như vậy.” Trần Minh mở miệng nói: “Phòng ăn nối tiếp với phòng bếp và phòng khách, cái bàn này của chúng ta để ngang đối diện với cửa lớn của phòng khách, muốn về phòng ngủ tầng hai vậy nhất định phải đi vào phòng khách trước, sau đó mới lên tầng, tôi nghĩ vào lúc đó chắc hẳn không có ai sẽ chọn vào nhà bếp giúp quản gia rửa bát đâu nhỉ?”
Anh ta lập tức ra hiệu bằng tay, vẽ một vòng tròn rồi bảo: “Thật ra rất đơn giản thôi, hung thủ chỉ cần thể hiện ra cảm giác tồn tại của mình và Simon là được, cho dù hung thủ có hóa trang và tháo trang sức nhanh chóng thậm chí là thay đổi gương mặt như trong Xuyên kịch của người Trung Quốc, nhưng con đường duy nhất của anh ta cũng là con đường thích hợp nhất chắc hẳn là khi bữa tối vừa bắt đầu và khi bữa tối gần kết thúc, hai khoảng thời gian này người qua người lại, thích hợp cho một mình anh ta sắm vai hai nhân vật, hơn nữa thời gian chúng ta dùng bữa đều rất ngắn, tiếp đó căn cứ theo vị trí Simon vẫn luôn ngồi.”
Anh ta đứng dậy chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Lucy ngồi bên cạnh, sau đó chỉ vào Piqué và Tô Bạch ở bên đó, nói: “Cũng chỉ có người ngồi ở phía này của chúng tôi là có cơ hội này, cũng không có khả năng là người ngồi ở phía đối diện, sau khi diễn xong vai của mình lại vòng một vòng đi đến phòng khách rồi lại trở về, hoặc là đi vào nhà bếp rồi vòng về, như thế chắc chắn sẽ gây chú ý.
Chỉ có khi ngồi ở bên này tức là cùng một bên với Simon mới có thể nhân lúc mình đi qua đây, trước ngồi ở vị trí của mình hoặc là vị trí hiện tại của Simon để dùng bữa, sau đó lại đứng dậy, đi đến chỗ nhân vật của mình tiếp tục dùng bữa, đợi khi dùng bữa kết thúc và trở về, còn có thể đổi thân phận tiếp, một lần nữa tăng thêm ấn tượng.”
Nói đến đây, Trần Minh chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Lucy, sau đó là Piqué và Tô Bạch.
“Nói cách khác, hung thủ là một trong số bốn người chúng tôi, ồ, đúng rồi, nữ thám tử đại nhân, cô đã loại trừ người Trung Quốc tên Vương Nhất này, nói cách khác, hung thủ rất có khả năng là một trong ba người gồm Trần Minh tôi, Lucy và Piqué.
Tôi có thể nói ra logic này, đẩy mình vào trong những người bị tình nghi, nếu tạm thời loại trừ tôi ra, hung thủ chính là Lucy và Piqué, bọn họ ngồi cạnh Simon, một người đóng hai nhân vật cũng thuận tiện hơn.”
“Hoang đường, logic và suy đoán của anh khiến tôi rất ngạc nhiên, đương nhiên, tôi thừa nhận lời anh nói rất có lý, nhưng theo quan điểm của tôi, hung thủ chắc hẳn là anh, Lucy và vị Vương Nhất này, ba người các anh ngồi ở bên đó, hung thủ chắc chắn là một trong số các anh.”
Lucy thì lại lắc đầu, ánh mắt lại liếc qua người Trần Minh, Piqué và Tô Bạch, rõ ràng, quan điểm của cô ta là trong ba người ngoại trừ mình ra chắc chắn chính là hung thủ.
“Vậy thì rất rõ ràng rồi, tiếp theo là tìm chứng cứ.” Tô Bạch đứng dậy gật đầu với Diana, Diana lấy ra một lọ bột sắt và một cái chổi nhỏ.
“Vậy mà lại có thể làm ra thứ thu thập được dấu vân tay, rất lợi hại.” Piqué mở miệng khen ngợi: “Tôi nghĩ là đi tới bên đàn dương cầm đó đi, đúng rồi, ở đó có khả năng để lại dấu vân tay của hung thủ.”
Vừa nói xong những lời này, ánh mắt của anh ta lướt qua người Lucy và Trần Minh với vẻ hơi hứng thú, rất dễ nhận thấy, ngay khi Tô Bạch gọi Diana lấy bột sắt ra, anh ta đã tạm thời loại trừ hắn ra khỏi phạm vi hung thủ rồi.
“Thật ngại quá.” Tô Bạch nhún vai, đi đến giữa hai người Lucy và Piqué, cũng chính là đứng phía sau cái ghế của Simon đó: “Chúng tôi không chắc chắn có thể nhận được dấu vân tay ở bên đàn dương cầm đó không, hơn nữa khi ấy mọi người đều đã kiểm tra thi thể và đàn dương cầm, tuy rằng xác suất để lại dấu vân tay ở vị trí mở chốt cũng không lớn nhưng tôi cảm thấy nếu hung thủ đã nhàm chán đến mức chơi trò chơi vẽ rắn thêm chân này, vậy dấu vân tay trên đàn dương cầm chắc hẳn đã bị xóa sạch, thậm chí hung thủ có khả năng đã đeo găng tay để hoàn thành quá trình gây án, nên hiển nhiên không có khả năng để lại dấu vân tay rồi.”
“Vậy cậu lấy cái này có…” Piqué nhìn Tô Bạch với vẻ khó hiểu rồi lại đột nhiên dừng lại.
Tô Bạch nhìn anh ta với vẻ cười như không cười, ngón tay của hắn đang chỉ về phía cái ghế mà Simon ngồi đó.
Cái ghế này vẫn dựa vào bàn mà chưa hề bị kéo ra, dưới trạng thái này không thể ngồi lên để dùng bữa.
“Trên cái ghế này sẽ có dấu vân tay của ba người.” Tô Bạch nói tiếp: “Một là của quản gia vì mỗi ngày ông ấy đều sẽ dọn dẹp nơi này, ghế của tất cả chúng ta đều sẽ được đẩy vào trong hơn nữa được xếp rất chỉnh tề, một người khác đương nhiên là Simon, và một người nữa… chính là hung thủ.
Khi hung thủ giết người có thể sẽ đeo găng tay, nhưng tôi không tin hung thủ sẽ đeo găng tay khi dùng bữa, bằng không, không có khả năng không bị mọi người phát hiện.
Hơn nữa, cũng may Simon là đàn ông, anh Piqué, anh chắc hẳn sẽ không chủ động làm ra loại hành động lịch thiệp như giúp một người đàn ông kéo ghế và mời anh ta ngồi vào chỗ chứ? Đương nhiên quý cô Lucy cũng không có khả năng làm như vậy.”