Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1383 - Chương 1383 Phát Hiện Ra Hung Thủ Thật Sự! 1

Chương 1383

Phát Hiện Ra Hung Thủ Thật Sự! 1


“Diễn lại đi!” Tô Bạch đứng dậy nói với Diana: “Nếu bản thân anh ta đã tự cảm thấy mình tốt bụng khi vẽ rắn thêm chân, vậy chúng ta không có lý do gì không nắm bắt cơ hội này cả.”


“Anh nghĩ ra mấu chốt của vấn đề rồi sao?” Diana nhìn Tô Bạch và chớp mắt, trong thế giới hiện thực, cô ta là một cảnh sát hình sự ở nước Pháp, nhưng vừa rồi, cô ta lại cảm nhận được một loại cảm giác đào phạm bị truy lùng trước đây từ trên người Tô Bạch.


Thính giả giết người và người bình thường giết người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, thính giả giết người nói một câu khó nghe thì chẳng có gì khác với người giết gia súc, giống như giết gà giết cừu mà thôi, vì sự nâng cao của cấp bậc sinh mệnh dẫn đến sự thay đổi của tâm thái, khiến cho khi thính giả đang giết người cũng không cảm thấy bản thân đang giết người, không có sợ hãi cũng không có kinh hoàng, không có buồn phiền sau đó, không lo lắng về pháp luật và cũng không để ý đến báo ứng.


Nhưng khi người bình thường giết người, sau khi lo trước lo sau, tâm lý sẽ thay đổi rất đa dạng.


Ví dụ như vừa rồi Tô Bạch tiến hành suy đoán tâm lý tội phạm của hung thủ vậy.


“Gọi mọi người diễn lại quá trình lúc ăn tối một lần đi, cho dù một vài chi tiết không nhớ được nhưng chỉ cần có thể đại khái nhớ rõ ai ngồi bên cạnh mình, mặc quần áo thế nào là được.” Tô Bạch nói.


“Được, tôi sẽ đi ngay.”


Diana và Tô Bạch rời khỏi phòng gym, trong phòng khách có sáu người ngồi đó, trông có vẻ rất bình tĩnh, mọi người đều đã là người quen thấy sóng to gió lớn rồi, cũng không có khả năng giống như người bình thường ở trong hiện trường mưu sát sẽ lo sợ run rẩy, con gái thì khóc tu tu đó.


“Thời gian thi thể tử vong chính xác, bản thân các anh chắc hẳn cũng đã biết rõ khi tôi hỏi các anh, tôi là một pháp sư vong linh cho nên không cần có bất cứ sự nghi ngờ gì đối với thời gian thi thể tử vong mà tôi nói, tôi là người chuyên nghiệp.


Người chết Simon đã chết khoảng trước sau ba giờ chiều.”


Diana vừa nói câu này ra, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, không có người nào ngồi đây là kẻ ngu ngốc thật sự cho nên mọi người cũng lập tức nghĩ đến mấu chốt của vấn đề, đó chính là lúc dùng bữa tối hình như cũng không cảm thấy thiếu người.


Diana cho mọi người thời gian ba phút để suy nghĩ, sau đó vỗ tay mình, nói: “Cho nên tôi cảm thấy rất cần thiết diễn lại tình tiết lúc dùng bữa tối.”


Nói xong, ánh mắt của cô ta nhìn về phía quản gia già: “Quản gia, ông có thể nói cho tôi biết…”


“Xin lỗi, không thể.” Quản gia già hơi mỉm cười, rõ ràng ông ta thân là một người ngoài cuộc, ngay khi mọi người dùng bữa ông ta phụ trách lên món và cuối cùng là người thu dọn sạch sẽ, hiển nhiên ông ta có thể nhìn thấy nhiều thứ mà người trong cuộc không thể nhìn thấy hơn, nhưng ý của vị quản gia già rất đơn giản, mọi người chỉ cần coi như ông ta không tồn tại là được, ông ta sẽ không làm nhân chứng gì hết, cũng sẽ không cung cấp bất cứ thông tin gì liên quan đến hung thủ.


Đây là một NPC rất tận tụy với công việc.


“Vậy được rồi.” Ngược lại Diana cũng không thất vọng bao nhiêu, rõ ràng câu trả lời của quản gia già nằm trong dự đoán của cô ta, cô ta nói thẳng: “Làm phiền ông lặp lại quá trình gọi chúng tôi dùng bữa tối nay, ví dụ như ông đã bưng món gì lên, đều phải đi lại quy trình trước đó một lượt, những người khác đều sẽ tự thay thế vào nhân vật của chính mình rồi diễn lại.”


“Chuyện này không thành vấn đề.” Quản gia già đồng ý ngay.


“Được rồi, bây giờ các vị hãy nhớ lại khi quản gia gọi mọi người ăn cơm, mọi người đang ở đâu, xin hãy trở về vị trí mà khi đó mọi người đã ở, giả vờ làm chuyện mà mọi người đang làm khi ấy, lúc diễn lại hãy cố hết khả năng nhớ lại một vài chi tiết lúc đó, ví dụ như mọi người đã nhìn thấy người đối diện đang làm gì, hoặc là nhìn thấy người bên cạnh mình đang làm gì, cố hết sức có thể tương tác với nhau một chút, cũng có thể nhắc nhở nhau, được rồi, bây giờ có thể chuẩn bị, đợi quản gia thông báo dùng bữa.”


Diana vỗ tay, ra hiệu có thể bắt đầu.


Mọi người đều lần lượt rời khỏi phòng khách, Diana liếc mắt nhìn Tô Bạch với vẻ ý vị sâu xa, cô ta biết rõ lần diễn lại này chắc hẳn chỉ là một màn ngụy trang mà Tô Bạch chắc chắn đã có cách khác.


Năm người là Diana, Lucy, Piqué, Triệu Nhụy và Tô Bạch cùng nhau đi lên tầng hai, trong khoảng thời gian này, trên “lời khai” bọn họ đều nói mình đang ở trong phòng ngủ hoặc là đọc sách, Muntari và Từ Cương thì lại đến phòng tập gym, Trần Minh thì lại đi ra khỏi cửa huyền quan, anh ta ra ngoài ngắm cảnh.


Tô Bạch mở cửa phòng ngủ và đi vào trong, sau đó đợi.


“Ăn cơm…”


Giọng nói vừa khàn vừa hàm chứa lực xuyên thấu của quản gia già vang lên, cho dù lúc này bạn đang ngủ hay là đang đeo tai nghe nghe nhạc thì giọng nói này đều có thể xuyên vào màng tai bạn một cách rõ ràng.


Trong đầu Tô Bạch lập tức hiện ra cảnh tượng chủ nhân cầm chậu thức ăn gõ một cái, sau đó một đàn chó con lập tức chạy qua đợi ăn cơm.


Đợi một lúc, hắn đẩy cửa ra, trông thấy Lucy đang đứng bên cạnh cửa phòng mình.


“Tôi nhớ lúc đó khi tôi xuống tầng, anh đi trước tôi.” Lucy giải thích.


Tô Bạch gật đầu, sau đó bắt đầu đi xuống tầng, rõ ràng mọi người đều đã tiến vào trạng thái, thậm chí ngay cả trình tự trước sau chi tiết cũng có thể phân biệt dưới việc nhắc nhở cho nhau biết.


Người trong phòng ngủ, trong phòng tập gym và ở bên ngoài ngắm cảnh đều đã tới nhà ăn. Trong nhà ăn bày một chiếc bàn dài màu trắng giống kiểu bàn mà quý tộc dùng bữa trong phim châu Âu, đừng nói là chín người dùng bữa mà hai mươi người dùng cũng có thể ngồi xuống thoải mái, hơn nữa thức ăn cũng đều là quản gia già bưng từng món một lên để mọi người tự lấy đồ ăn chung, cũng coi như là một loại hình thức tự phục vụ.


Chương 1383

Bình Luận (0)
Comment