Chương 1382
Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm, Bạch! 2
Dường như sau khi chứng kiến một bộ kiếm pháp phương Đông và công pháp tương tự với Thái Cực của Tucker, Tô Bạch đã hơi miễn dịch với việc những người nước ngoài này còn nghiên cứu về văn hóa Trung Quốc cổ nhiều hơn cả một người Trung Quốc như mình, hắn cũng không rối rắm vì Diana có thể học thuộc sách cổ y dược hiếm thấy như vậy mà trực tiếp nói: “Bột sắt dùng để tìm vân tay sao?”
“Không sai, vân tay.” Diana xác nhận.
Cách này thuộc phương pháp hiển thị bằng bột, bằng cách chọn bột kim loại hoặc phi kim loại có độ tương phản màu lớn với bề mặt của vật thể, lợi dụng đặc điểm dấu vân tay có độ bám dính thấp để biến dấu vân tay không màu thành một lớp dấu vân tay có màu. Cách sử dụng là dùng một cái chổi lông mềm chấm ít bột rồi búng nhẹ lên cán để bột phấn rơi đều lên dấu vân tay, sau đó giũ sạch hoặc dùng đầu nhọn của chổi phủi nhẹ đi phần bột thừa, dấu vân tay không màu có thể biến thành dấu vân tay có màu.
“Dương cầm.” Tô Bạch nói ra hai chữ một cách quyết đoán: “Nếu đã là hung thủ đặt thi thể của Simon vào trong cây dương cầm vậy khi anh ta dựng giá dương cầm lên, ngón tay chắc hẳn sẽ chạm vào vị trí đó, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì bên trong chắc hẳn sẽ có dấu vân tay của tôi và hung thủ.”
Vì khi Tô Bạch phát hiện ra nạn nhân, bản thân hắn cũng đã mở nắp dương cầm lên.
Diana lắc đầu: “Dưới điều kiện ở nơi này, thu thập được dấu vân tay đã là chuyện tốt nhất có thể làm được rồi, còn loại xét nghiệm DNA theo phương pháp PCR rõ ràng là không thực tế, nhưng nếu hung thủ đã giết người trước khi Phát Thanh gửi thông báo, hơn nữa vì đánh lừa dư luận làm xáo trộn thời gian tử vong của nạn nhân mà đã sử dụng thuật che mắt vào bữa tối để tăng độ khó của quá trình điều tra có khả năng sẽ bắt đầu sau đó lên một bậc, vậy tôi cũng không cảm thấy khi hung thủ ra tay giết người sẽ không đề phòng.
Ví dụ như đeo găng tay hoặc bản thân đã làm xóa dấu vết sau đó, nếu như hung thủ thật sự làm những chuyện này vậy anh ta đã thay thế bản thân vào tâm thái của người bình thường mạnh hơn anh nhiều.” Diana lắc đầu.
Tô Bạch ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng tập gym, hỏi: “Cô có thể xác định được thời gian tử vong của Simon không?”
“Tôi là một đại ma pháp sư hệ vong linh.” Diana nhìn Tô Bạch, vậy mà lại trực tiếp bại lộ thân phận của mình.
“Tôi có nghiên cứu và hiểu biết về thi thể, cho dù bây giờ tôi là một người bình thường nhưng vẫn không phải người mà các anh có thể so sánh được như cũ, tôi thậm chí còn có thể xác định thời gian tử vong chính xác hơn một chút, ví dụ như trước sau ba giờ chiều.”
“Lúc đó, có thể chắc chắn là Phát Thanh chưa có thông báo, hung thủ tự ý ra quyết định giết người trước, nhưng theo như cô nói, hung thủ rất có khả năng đã nhắm đối tượng vào ngày đầu tiên và vẫn luôn vạch kế hoạch, vào khoảng ba giờ chiều ngày hôm nay anh ta đã thành công giết chết Simon, sau đó tại sao anh ta lại phải dùng thuật che mắt vào bữa tối?”
“Đây cũng là một điểm mà hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra.” Diana nói xong lại bảo: “Suy đoán trước mắt chắc hẳn là để đánh lừa dư luận, che đậy sơ hở về chứng cứ ngoại phạm của bản thân khi ấy.”
Tô Bạch duỗi tay xoa cằm mình, một khắc này suy nghĩ và cảm giác của hắn dường như đã từ từ quay về lúc thành lập câu lạc bộ giết người ngày trước, mỗi lần trước khi mình giết người và sau khi mình giết người sẽ có cảm giác gì?
Ánh mắt của Diana hơi híp lại, lúc này cô ta dường như cảm thấy Tô Bạch ngồi trước mặt mình chính là một hung thủ chuẩn trăm phần trăm, loại khí chất và cảm giác đó là cảm giác của người bình thường, là cảm giác tội phạm giết người trong những người bình thường.
Xem ra mọi người đều là người có chuyện xưa cả.
“Không, hung thủ không phải vì đánh lừa dư luận hoặc tạo ra bằng chứng ngoại phạm gì đó.” Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười mỉm, nói: “Vì cho dù điều tra dựa theo thời gian nạn nhân tử vong mà cô đã xác định thì ai lại có bằng chứng ngoại phạm đủ mạnh và hữu lực? Ngoại trừ tôi được cô tin tưởng và bản thân cô ra, vừa rồi cô cũng nói, bằng chứng ngoại phạm của sáu người kia đều không thể cân nhắc và xác nhận, nếu đã như thế, tại sao hung thủ lại muốn tới bữa tối một lần như thế?”
“Vậy kết luận của anh là gì?”
“Ha ha.” Tô Bạch nở nụ cười, sau đó dùng một loại giọng điệu rất âm u để đáp: “Đám người ngu đần này rõ ràng đều biết rõ trong lòng rằng thế giới chuyện xưa này phải giết người, nhưng người nào cũng đang đợi thông báo của Phát Thanh.
Rõ ràng đã đoán ra được quy tắc trong thế giới chuyện xưa này nhưng vẫn không dám thật sự bước ra một bước này.
Người là tôi giết đấy, nhưng các người cũng không phát hiện ra, nếu đám các người đã ngu xuẩn như thế vậy tôi… sẽ chơi với các người thêm một lúc nữa vậy…”
Diana liếm môi mình, cô ta có hơi ngạc nhiên vì bây giờ Tô Bạch đang mô phỏng tâm thái của hung thủ để làm hồ sơ tâm lý tội phạm.
“Cho nên, theo quan điểm của anh, toàn bộ hành vi của hung thủ vào bữa tối…”
“Một trò mèo khen mèo dài đuôi.” Tô Bạch hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Cũng là một loại vẽ rắn thêm chân.”
“Xem ra, anh đã tìm được đáp án rồi.” Diana lấy một bao thuốc từ trong túi ra, lấy hai điếu cắn giữa đôi môi đỏ của mình rồi châm lên, sau đó đưa một điếu cho Tô Bạch.
Tô Bạch nhận điếu thuốc, hút một hơi.
“Tôi thậm chí còn có thể đoán ra được hung thủ là ai, bản thân tự cảm thấy mình tốt bụng hơn nữa còn làm màu rất khoa trương, sao lại quen thuộc thế nhỉ…”