Chương 1381
Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm, Bạch! 1
“Chuyện này đúng là thú vị.” Tô Bạch cũng không ngờ sở dĩ mình có thể được Diana loại khỏi diện tình nghi lại là vì nguyên nhân này, nhưng rất nhanh, hắn lại mở miệng hỏi: “Nói thế này cũng không hợp lý, nếu dựa theo những gì cô nói thì người chết Simon đã chết vào buổi chiều, nhưng khi quản gia già gọi tất cả mọi người xuống ăn bữa tối, chín người chúng ta mỗi ngày trên cơ bản đều ngồi ở một vị trí giống nhau, nếu khi ăn cơm thiếu mất một người, mọi người chắc hẳn sẽ phát hiện ngay ra khi ấy chứ.”
Diana mỉm cười, đáp: “Tôi biết anh đã thay bản thân vào góc nhìn của người bình thường nhưng có vài thứ vẫn sẽ vượt khỏi phạm vi của người bình thường, ví dụ như chuyện tối qua trên bàn cơm, một người sắm vai hai nhân vật, như thế cũng không lạ chút nào nữa.”
“Thuật che mắt sao?”
“Thuật che mắt? Là cách gọi của người Trung Quốc các anh sao? Tôi càng nghiêng theo cách gọi mờ mắt hơn.” Diana duỗi tay miết nhẹ một cái lên trên quyển ghi chép: “Thật ra muốn chứng minh chuyện này cũng không khó, chúng ta chỉ cần mô phỏng lại cảnh bữa tối một lần là được. Loại cách này chắc hẳn sẽ rất dễ xác định được luôn kẻ tình nghi, nhưng chỉ xác định được kẻ tình nghi chứ không đủ bằng chứng để khiến mọi người tin phục.
Ít nhất, bây giờ theo quan điểm của những người khác, cho dù bây giờ tôi chủ động gánh vác nhiệm vụ lãnh đạo điều tra lần này nhưng vẫn không có cách nào lấy được sự tin tưởng của người khác, mọi người không đơn thuần như thế, phỏng chừng rất nhiều người sẽ cho rằng tôi chỉ đang cố gắng tỏ ra cao thượng và chân thành để xóa sạch hiềm nghi của bản thân.”
“Cô nghĩ nhiều quá rồi, đừng quên bây giờ chúng ta có hai phiếu, việc bây giờ cô phải làm chẳng qua là lấy thêm hai người nữa, hoặc là ba người, thế là đủ.”
“Anh trả lời qua loa với tôi quá, có đôi khi người Trung Quốc các anh rõ ràng rất giả tạo, tôi có thể đảm bảo cho dù bây giờ tôi cho anh nhiều sự tin tưởng và ấm áp như vậy, và cho dù tôi đã chủ động gỡ bỏ thân phận kẻ tình nghi số một ban đầu này của anh để tự mình gánh lấy, thì anh vẫn không hoàn toàn tin tôi như cũ.
Huống chi, an ủi người cũng không thể an ủi như vậy được, trong tám người có một người là hung thủ, mà hung thủ cũng không có khả năng tự bầu cho mình, một là tôi, tôi sẽ không tự bầu cho mình, vậy chỉ còn lại sáu người, tôi với anh cũng không chắc chắn, cho nên tôi nhất định phải đảm bảo lấy được bốn phiếu của người khác, độ khó này còn lớn hơn cố gắng giành thêm hai người mà anh vừa nói đó gấp đôi.”
Tô Bạch không rối rắm về vấn đề “tin tưởng” này quá lâu mà chuyển đề tài nói: “Vấn đề bây giờ là tờ giấy này xuất hiện khi nào.”
“Sau khi bữa tối kết thúc.” Diana đáp một cách rất chắc chắn: “Tôi có thể khẳng định, khi tôi rời khỏi phòng để xuống tầng ăn cơm, trong phòng vẫn chưa xuất hiện tờ giấy này.”
“Vậy nói cách khác hung thủ này chủ động giết người dưới tiền đề Phát Thanh chưa cho động cơ?”
“Thật ra, cho dù không cho động cơ tuyệt đối thì cũng không ảnh hưởng đến việc giết người, vì mọi người đều biết rõ trong sơn trang bị bão tố vây nhốt này, cuối cùng Phát Thanh muốn nhìn thấy nhất chính là chuyện gì, ví dụ như trong thế giới hiện thực có rất nhiều thính giả cho dù không nhận được nhiệm vụ hiện thực của Phát Thanh cũng biết bản thân nên làm thế nào mới có thể nhận được hảo cảm của Phát Thanh, một điểm này cũng thích hợp với trong thế giới chuyện xưa.
Chỉ là, hung thủ này rõ ràng quả quyết hơn chúng ta quá nhiều, dưới tình huống chưa nhìn thấy lợi ích tuyệt đối mà anh ta đã dẫn đầu ra tay, thậm chí có khả năng ngay từ ngày đầu khi tiến vào nơi này, anh ta đã và đang chuẩn bị rồi.”
“Có thể xác nhận bằng chứng ngoại phạm của mấy người trong phòng tập gym đó không?” Tô Bạch hỏi.
“Cũng không thể vì trong phòng tập gym có rất nhiều phòng riêng, hơn nữa còn có khu vực tắm vòi sen và nghỉ ngơi, cũng không phải mấy người này mặt đối mặt luyện tập cả buổi chiều ở đó, dưới điều kiện tiên quyết tôi loại trừ anh và tôi ra, cũng chỉ có sáu người có cơ hội giết người.”
“Vòng vo nửa ngày hình như việc điều tra của cô hoàn toàn không có thu hoạch thì phải?”
“Ừm, nói tạm thời là như vậy đấy.” Diana thừa nhận, nhưng hình như cô ta cũng không hề hoảng loạn chút nào cả: “Thật ra, vừa rồi tôi đã nói, một vài công tác điều tra hoàn toàn không cần thiết phải tỉ mỉ như vậy, bây giờ chúng ta lặp lại tình huống khi dùng bữa tối chắc hẳn có thể đoán ra được kẻ tình nghi là ai, nhưng tôi lại thiếu bằng chứng.”
“Cô lo lắng đánh rắn động cỏ sao?”
“Không, tôi chỉ lo lắng tâm thái của hung thủ đó, chúng ta đều đã từng giết rất nhiều người rồi, đây là một chuyện không thể nghi ngờ gì nữa, nhưng nếu tâm thái của hung thủ rất đáng sợ, nếu anh ta thật sự hoàn toàn hạ quyết tâm coi mình thành một thủ phạm mưu sát bình thường vậy thứ mà tôi chuẩn bị hiện tại rất khó lấy được bằng chứng mà tôi muốn.”
Nói xong, cô ta lắc một cái lọ màu đen trong tay, bên trong hình như đựng thứ gì đó trông giống bột.
“Đây là gì vậy?”
“Bột sắt, trong nhà kho của sơn trang tự có, một gian nhà kho đặc biệt cất một vài dược vật bình thường và dược vật cấp cứu, ngày đầu tiên tôi tới đã phát hiện ra nơi này.”
“Ừm.” Tô Bạch gật đầu, hiển nhiên hắn cũng đã kiểm tra qua nơi đó rồi.
“Nhưng hình như chủ nhân của sơn trang Triệu thị cũng là một người tin vào Trung y, trong căn dược phòng nhỏ đó không chỉ có thuốc Tây mà còn có không ít thuốc Trung, bột sắt thật ra được lưu trữ như một phần của thuốc Trung. Bột sắt trong [Phương pháp xưa] không chỉ có thể giảm tiết nước bọt và an thần, mà còn có tác dụng đẩy lùi bệnh can khí hoành nghịch, nếu thường xuyên nổi nóng khiến bệnh can khí quá nặng, bột sắt có thể chế phục được nó.”