Chương 1387
Mục Tiêu Tiếp Theo Của Hung Thủ: Tô Bạch! 1
“Cho nên…” Giọng nói của Tô Bạch mang theo chút nghi ngờ nhỏ, sau đó lại hỏi từng câu, cuối cùng mang vẻ mặt: “Con mẹ nó anh đang chơi tôi đấy à?”
Chỉ vì băng qua con đường bên dưới gầm giường chưa bao lâu, trước mặt Tô Bạch đã xuất hiện một vách tường kim loại, trên vách tường có đúng một cánh cửa chỉ đủ cho một người đi vào, hơn nữa bậc cửa này cũng khá cao, đã vượt qua nửa mét rồi, duỗi tay gõ thử lên cửa, chắc chắn không phải vỏ kim loại mà là một loại vật liệu và độ dày tương tự với két bảo hiểm ngân hàng đó.
“Bây giờ không phải tôi không có thời gian hay sao, dù sao cậu cũng có thể vừa suy nghĩ giết người thế nào vừa nghĩ xem nên mở cánh cửa này thế nào cơ mà, cửa có khóa điện tử, xem chừng chắc hẳn là loại khóa điện tử cao cấp cần dấu vân tay hoặc đồng tử để nghiệm chứng, cậu cố lên nhé.”
Tucker bày ra vẻ mặt tôi rất xem trọng cậu.
“Ý của anh là kêu tôi ở bên này vừa vạch kế hoạch giết người thế nào và che giấu mình thế nào, đồng thời vừa phải nghiên cứu thuốc nổ TNT, hoặc là nghĩ cách phá giải khóa mật mã này ở một nơi thậm chí còn không có máy tính như đây?”
“Ờm… độ khó có hơi lớn thật, nhưng phải như thế mới có lực khiêu chiến chứ, không phải sao?” Tucker vỗ lên vai Tô Bạch.
Lúc này Tô Bạch đã bình tĩnh hơn, sau đó hắn nhíu mày nói: “Anh nói xem, liệu bên trong có phải chỗ mà chúng ta đã xuất hiện ngay từ lúc đầu khi tiến vào thế giới chuyện xưa này không?”
Tucker hơi sững sờ, gật đầu theo bản năng: “Ví dụ cậu đoán càng to gan hơn, dựa theo ý của cậu thì thật ra ở trong này đặt bản thể của chúng ta?”
“Chẳng lẽ phong ấn ác ma gì đó chắc? Đây là thế giới chuyện xưa hồi hộp gay cấn trong trò chơi khoa học viễn tưởng, không có khả năng giống như [Ngôi nhà gỗ trong rừng] khoác một lớp mặt nạ khoa học viễn tưởng lại xuất hiện một đống sinh vật vong linh khó tin, hơn nữa căn cứ theo sự hiểu biết về kết cấu căn phòng này trong đầu tôi thì không gian bên dưới tầng hai này thật ra cũng khá khớp với phạm vi không gian trong phòng thí nghiệm mà chúng ta đã ở lúc đầu, tôi cũng không cảm thấy có mật thất ngầm gì ở đây.”
“Tại sao?”
“Nếu muốn làm mật thất, hoàn toàn không cần phải mở ra không gian này trong nhà, đạo lý này anh hiểu chứ?” Tô Bạch hỏi.
“Ha ha, dù sao thì bây giờ tôi có hiểu hay không cũng không sao cả, đúng rồi, cậu tính mục tiêu tiếp theo là giết ai?” Tucker hỏi, dù sao anh ta cũng đã ra khỏi cuộc chơi rồi cho nên ngược lại có thể hỏi Tô Bạch dự tính tiếp theo làm thế nào.
“Tạm thời vẫn chưa xác định được.” Tô Bạch đáp lời: “Không phải không tin anh mà là tôi thật sự vẫn chưa xác định được, hơn nữa cố tình giết người cũng quá gượng gạo.”
“Giết người ngẫu nhiên sao?” Tucker lắc đầu: “Ngược lại Diana và Trần Minh rất nhạy bén, cậu có tự tin không để lại bất cứ dấu vết nào dưới tình huống giết người ngẫu nhiên không?”
“Giết người, anh vẫn rất có kinh nghiệm đấy nhỉ.” Tô Bạch nói.
“Ai lại không chứ…” Tucker vừa định châm biếm hai câu, nhưng lại nghĩ đến lời miêu tả trước đó của Tô Bạch khi nói ra tâm lý tội phạm của mình, nghĩ kỹ hình như thật sự có đạo lý này, đối với chuyện người bình thường nên đi mưu sát thế này thì vị đồng nghiệp ở đơn vị anh em này của mình quả thật càng có quyền lên tiếng hơn.
Hai người nói chuyện xong, Tucker chỉnh lại ván giường rồi cùng đi ra khỏi phòng ngủ này.
“Cần dấu vân tay và đồng tử nghiệm chứng…” Ngay khi sắp đi đến bên cầu thang, đột nhiên hắn mở miệng nói: “Liệu có phải là dấu vân tay và đồng tử của quản gia không nhỉ?”
“Thế thì khó giải lắm.” Tucker nhún vai: “Ở đây ông ta chỉ là một BUG thôi.”
Tối đó, có người ngủ trong phòng khách và cũng có người về phòng ngủ của mình, quản gia già đã chính miệng thừa nhận trước khi kết thúc bầu phiếu vào ngày mai, không cho phép án giết người mới xuất hiện, cũng vì thế mà tối nay người nghỉ ngơi trong phòng khách rốt cuộc có phải sợ thật sự hay không, và người về phòng ngủ để ngủ rốt cuộc có thật sự ngủ yên hay không, chuyện này cũng chẳng ai rõ.
Bữa sáng và bữa trưa ngày hôm sau Tô Bạch đều không xuống ăn, ngược lại Tucker lại ngồi xuống dùng bữa một cách rất bình thản và thoải mái, mà mọi người cũng không nói gì cả, có thể ngồi xuống ăn cơm chung với hung thủ vừa giết chết bạn đồng hành của mình cũng chỉ có loại sinh vật như thính giả này mới có thể làm được.
Đến giờ dùng bữa tối, Tô Bạch mới ra khỏi phòng.
Tucker chủ động ngồi ngay bên cạnh hắn: “Cả ngày rúc trong phòng làm gì thế?”
Anh ta cũng không tin Tô Bạch đang nghiên cứu làm ra thuốc nổ TNT thế nào với điều kiện hiện có.
“Nghỉ ngơi.”
“…” Tucker.
Bữa tối ăn rất bình tĩnh vì mọi người đều biết rõ sau bữa tối sẽ có chuyện gì, đợi sua khi bọn họ dùng bữa tối xong, mọi người cùng ngồi trong phòng khách đợi.
Tô Bạch ngồi lên sô pha trước, Tucker chủ động ngồi chung với hắn, trên mặt Tô Bạch lộ ra vẻ chán ghét.
“Tôi đã sắp chết rồi vậy mà cậu vẫn không an ủi tôi một chút sao?”
“Nếu anh thật sự muốn chết thì chắc chắn sẽ không có tâm thái như bây giờ đâu.” Tô Bạch đáp.
“Bây giờ, mời bắt đầu bỏ phiếu, tôi sẽ hỏi từng người một, mọi người chỉ cần chỉ ra người mà mình nghi ngờ là hung thủ với tôi là được.” Quản gia dọn dẹp xong nhà ăn lập tức đi qua đây bắt đầu tiến hành nghi thức bỏ phiếu.
Rất đơn giản, rất ngắn gọn, thậm chí mọi người cũng không hề khẩn trương chút nào, nhưng Tô Bạch hiểu rõ đây là vì hung thủ đã sớm bại lộ rồi, nếu đợi đến khi bỏ phiếu lần sau mà hung thủ vẫn không xác định, vậy bầu không khí bỏ phiếu này cũng không thoải mái như vậy nữa.
Mọi người đều chọn Piqué cũng chính là Tucker và thậm chí ngay cả Tucker cũng chọn chính mình.
Sau đó quản gia già tuyên bố kết quả cuối cùng giống như đi xong một nghi thức, mà ông ta thì lại là tín đồ thánh kính chủ trì nghi thức này.
Ngay sau đó, một bàn tay của quản gia già đột nhiên bắt lên bả vai của Tucker, sau đó cơ thể hai người lập tức biến mất, bức tường đỏ sẫm đối diện với phòng khách lại hiện ra.