Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1388 - Chương 1388 Mục Tiêu Tiếp Theo Của Hung Thủ: Tô Bạch! 2

Chương 1388

Mục Tiêu Tiếp Theo Của Hung Thủ: Tô Bạch! 2


Ngược lại Tucker rất bình tĩnh, cho dù bây giờ quản gia già đang không ngừng ấn cả người anh ta vào trong vách tường, cơ thể anh ta cũng đang không ngừng vỡ vụn và hóa thành nước mủ.


Nhưng từ đầu đến cuối, Tucker cũng không hề kêu một tiếng nào cả, thằng cho đến khi anh ta chết, những người khác thì lại nhìn một màn này với vẻ khiếp sợ, ngay khi quản gia già trong mấy ngày này vẫn luôn hầu hạ mọi người ăn mặc ở đi lại đột nhiên biến thân thành đao phủ, hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau hiện ra quả thật khiến trong lòng người có hơi nhất thời không kịp xoay chuyển.


Vách tường này giống như sống lại và chủ động ăn thức ăn, đến cuối cùng, bộ quần áo trên người Tucker cũng bị nuốt chửng, mà trên người quản gia già thậm chí là đến hai cánh tay ông ta lại không hề dính bất cứ một giọt máu nào cả.


Ngón tay của Tô Bạch nhẹ nhàng vuốt lên da ghế sô pha, đột nhiên hắn có một loại cảm giác đó chính là vách tường màu đỏ thẫm này chắc hẳn được cố tình nhuộm đỏ như thế, nếu không ngoài ý muốn thì hình như Phát Thanh vẫn luôn giữ hứng thú rất cao với thế giới chuyện xưa này, cảnh tượng này cũng không phải là lần đầu tiên thậm chí không phải lần thứ hai, lần thứ ba sử dụng.


Một thế giới chuyện xưa khiến Phát Thanh chìm đắm hơn nữa mở liên tiếp nhiều lần như thế thật sự chỉ đơn giản như vẻ ngoài mà nó hiện ra như vậy thôi sao?


“Mọi người có thể nghỉ ngơi.” Quản gia già hơi cúi người với mọi người, lúc này dường như ông ta đã biến về là một lão già ôn hòa không hề cẩu thả chút nào, đồng thời, ông ta còn thân thiết nhắc nhở: “Một ngày mới đã bắt đầu rồi.”


Một tiếng nhắc nhở này có nghĩa một vòng mưu sát mới có thể bắt đầu.


Phần lớn mọi người đều về phòng ngủ của mình, thậm chí là tối nay, áp lực mới sẽ bao phủ xuống, mọi người đều là người bình thường, cho dù trước đó thực lực có mạnh cỡ nào thì bây giờ cũng không có bao nhiêu dũng khí làm màu nữa, cho dù cái chết lần này không phải là kết thúc, nhưng nhìn kết cục cuối cùng của Tucker là bị ép chết tươi vào bức tường cũng khiến người có hơi rơi vào thế bí.


Tô Bạch liếc mắt nhìn đàn dương cầm, hỏi quản gia già: “Thi thể của Simon thì sao?”


“Bọc vào để trong nhà kho, đợi sau khi cơn bão kết thúc sẽ giao cho cảnh sát.”


Tô Bạch cạn lời, hung thủ đã bị ông trực tiếp dồn vào trong tường rồi, lúc này ông còn kêu cảnh sát gì nữa?


Hắn trở về phòng mình, rửa mặt trước sau đó lại tắm, không biết tại sao, sau bữa tối Tô Bạch luôn có một loại cảm giác tâm thần bất an.


Hắn cũng không cho rằng vì cảnh tượng cái chết của Tucker đã ảnh hưởng đến mình, mình cũng không yếu đuối đến thế, vậy loại cảm giác phiền muộn vô danh này rốt cuộc tới từ đâu?



“Soạt soạt… soạt soạt… soạt soạt…”


Sau nửa đêm, phía bên cửa sổ truyền tới tiếng ma sát nhẹ, Tô Bạch nhanh chóng mở mắt ra, giấc ngủ của hắn rất nông cho nên có thể bị đánh thức rất dễ dàng, hắn lập tức trở tay cầm con dao làm bếp vẫn luôn đặt bên dưới gối đầu, đứng dậy chậm rãi đi đến bên cửa sổ.


Có người đang định ra tay với mình sao?


Cửa sổ đã bị khóa chốt cùng một đạo lý với cửa chính bị khóa trái, cho dù là Tô Bạch thì lúc này cũng không dám thật sự đắc ý, cũng vì thế hắn không lập tức mở cửa sổ để xem tình hình bên ngoài thế nào, hung thủ muốn mưu sát mình chứ không phải muốn giết chết mình, mưu sát có thêm một tầng hàm ý so với trực tiếp giết người.


Vì mọi người đều mang theo ý xấu cho nên bảy người còn lại sẽ không ngồi trong phòng khách giám sát lẫn nhau hay sưởi ấm cho nhau, nhưng nếu có người muốn giết mình vậy mình hoàn toàn có thể kinh động những người khác để phá hỏng kế hoạch của đối phương, đối phương cũng không dám quang minh chính đại giết mình nữa.


Nhưng lúc này, đột nhiên trong phòng khách truyền tới tiếng “ầm” giống như có thứ gì đó nổ tung, mà cùng lúc đó, cửa kính trước mặt Tô Bạch cũng trực tiếp bị đập vỡ, hai bên xảy ra cùng một lúc, điều này có nghĩa động tĩnh trong phòng khách là để che giấu tiếng đối phương phá cửa xông vào!


Thời cơ nắm rất chuẩn, không hề lệch một giây!


Một bóng đen trực tiếp nhảy lên người Tô Bạch, đồng thời một mùi hôi thối quen thuộc cũng xông thẳng vào mũi hắn, Tô Bạch theo bản năng trở tay đâm dao vào ngực đối phương, lại phát hiện ra con dao kẹt luôn trong người kẻ đối diện.


Chết tiệt, sao có thể như vậy được, không phải mọi người đều là người bình thường cả sao?


Tô Bạch biết rõ đối phương không mặc đồ bảo hộ gì cả!


Hai tay đối phương bóp chặt cổ hắn, hơn nữa trọng lượng cơ thể vượt xa người bình thường đè hắn xuống đất khiến lúc này hắn rất khó động đậy cũng rất khó phát ra âm thanh.


Đây không phải người bình thường, chắc chắn không phải người bình thường!


Đột nhiên đối phương ngẩng đầu, trong đôi đồng tử là hai cái hang màu đen kịt, sắc mặt cũng xanh mét mang theo khí tức tử vong.


Simon!


Vậy mà lại là Simon!


Trong nháy mắt, đột nhiên Tô Bạch hiểu ra!


Chết tiệt!


Có người đã luyện chế thi thể của Simon thành cương thi!


Chương 1388

Bình Luận (0)
Comment