Chương 1389
Người Thi Ngữ 1
Một ngày, chỉ vẻn vẹn một ngày, trong khoảng thời gian Tucker thừa nhận bản thân là hung thủ, quản gia già không cho phép xảy ra mưu sát lại có một người đã tính kế hơn nữa còn chuẩn bị sẵn một vụ mưu sát khác!
Thậm chí, có khả năng đối phương đã chuẩn bị vụ mưu sát sớm hơn nhưng anh ta đang đợi sự xuất hiện của một thi thể mà thôi!
Cho dù là vụ nổ trong phòng khách hay là cương thi này, âm thanh bị che lấp ngay từ đầu và lực chú ý của mọi người bị thu hút… đều đang chứng minh đây là một sát cục đã được bày một cách tỉ mỉ!
Cổ bị bóp chặt, Tô Bạch đã không có cách nào hít thở, lúc này lá phổi đau đớn như bốc lửa, đồng thời ý thức của bản thân cũng đang không ngừng suy yếu dần, thiếu dưỡng khí, đương nhiên, ngay khi cơ thể của anh biến thành một cơ thể của người bình thường, dường như cũng chỉ có những lúc như vậy mới có thể trải nghiệm sâu sắc được bây giờ bản thân mình yếu ớt thế nào.
Rất khó để anh có thể liều mạng đấu lại một cương thi chỉ với sức mạnh đơn thuần, hơn nữa con dao của Tô Bạch thậm chí còn không thể đâm vào cơ thể của đối phương, lúc này tất cả thính giả đều đã biến thành người bình thường, coi một cương thi thành công cụ mưu sát quả thật đúng là một con sói lọt vào trong đám cừu.
Tô Bạch hiểu rõ cái chết ở trong này cũng không phải là kết thúc, bằng không Tucker cũng sẽ không ung dung bình thản đến vậy. Nhưng bị đối phương dùng cương thi giết chết như vậy, sau đó Tucker vừa đi lại đến mình tiếp nối đi theo, phỏng chừng thật sự sẽ bị tên tiện nhân Tucker đó cười thối mũi mất.
Hai thính giả cao cấp liên tục bị knock out quả thật cũng làm mất mặt thính giả cao cấp quá!
Trong đôi mắt của Simon không hề có bất cứ dấu vết tồn tại nào của con ngươi, giống như bị sương mù đen che phủ, nhưng Tô Bạch biết rõ cương thi là vật hữu linh.
Cương thi là một loại sinh mệnh đặc biệt sinh ra từ trên cơ thể của người chết, đối với những người khác mà nói, cương thi là thứ dơ bẩn, là biểu tượng của tai ương, nhưng đối với Tô Bạch mà nói thì cương thi lại cho hắn một loại cảm giác rất thân thiết.
Ít nhất thì hắn cũng sở hữu hai đại huyết thống Huyết tộc và cương thi, cho dù bây giờ chỉ là một người bình thường nhưng tuyệt đối không cho phép mình chết dưới tay một cương thi cấp thấp.
Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào hốc mắt tối đen của Simon, đồng thời, trong đáy lòng bắt đầu lặng lẽ tiến hành chào hỏi đối phương…
Người bình thường là người bình thường thì đúng rồi, nhưng cũng cùng một lý lẽ với sự xuất hiện của cương thi Simon này, ở đây một thính giả vẫn có thể luyện chế ra một cương thi ngay cả khi nằm dưới điều kiện của người bình thường. Điều này có nghĩa cho dù thính giả là người bình thường thì anh ta cũng chỉ là người bình thường về mặt cơ thể và linh hồn, nhưng ở rất nhiều phương diện khác thật ra vẫn có rất nhiều điểm khác biệt với người bình thường.
Bản thân Tô Bạch là cương thi cho nên hắn có thể hiểu cương thi.
Rơi vào môi trường đơn sơ này, muốn luyện chế một người chết thành cương thi trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, thứ có thể dựa vào hiển nhiên cũng không thể là pháp khí và phù văn cao cấp được mà chắc hẳn là cách nguyên thủy nhất.
Cương thi là một thứ khác loài được tạo thành từ oán khí của thiên địa, nhưng khởi nguồn chân chính thật ra vẫn là chính bản thân người chết này.
Simon có hận thù vì anh ta là người chết đầu tiên, thân là một thính giả lại bị coi thành mục tiêu ra tay đầu tiên, hơn nữa anh ta cũng không biết Piqué đã ra tay với mình là một vị thính giả cao cấp, cũng vì thế mà khi anh ta chết đã mang theo oán niệm cực lớn. Đây là một sự chà đạp lên lòng tự trọng của mình, vì chọn anh ta để ra tay cũng có nghĩa hung thủ cho rằng anh ta là quả hồng mềm nhất đó.
“Simon, Simon, tôi biết anh chết rất không phục, tôi biết anh cảm thấy bản thân mình chết rất oan ức, tôi biết sự hận thù của anh…”
Tô Bạch chậm rãi tìm cảm giác đó trong đáy lòng, từ từ thử trao đổi với đối phương. Những tiếng kêu to nối tiếp nhau, dường như không thể nhận được bất cứ phản hồi nào từ trên người Simon, nhưng Tô Bạch không từ bỏ, trước khi hắn cảm giác được mình thật sự sắp bị bóp chết rồi, hắn đột nhiên gào lên một tiếng trong đáy lòng: “Nếu anh đã chết, vậy còn cam lòng biến thành công cụ của người khác, giúp người khác mưu cầu đoạt lợi sao?”
“Vù!”
Tô Bạch chỉ cảm thấy cơ thể của Simon trên người mình chợt run lên, trong hốc mắt vốn tối đen vậy mà lại lóe lên một tia sáng màu xanh nhạt, đồng thời hai tay vốn đang bóp chặt cổ Tô Bạch lại từ từ mất sức.
Tô Bạch há to mồm hít thở, vào lúc này, hắn mới có thể ý thức sâu sắc được cảm giác tốt đẹp mà không khí tươi mới mang lại.
Trong hốc mắt của Simon lóe lên tia sáng màu xanh lục nhạt, theo quan điểm của Tô Bạch thì đây là một loại biến tướng thức tỉnh của ý thức bản thân của Simon, chỉ cần là sinh linh, cho dù là cây cối hoa cỏ cũng đều có linh tính thuộc về nó.
Mà lúc này, hai tay Tô Bạch mở ra, tiếp tục nắm bắt cảm giác này, bắt đầu tiến hành “dẫn dắt từng bước” đối với Simon.
Hắn không biết luyện chế cương thi thế nào, thậm chí không biết khống chế cương thi ra sao, nhưng hắn có thể có năng lực giao lưu với cương thi giống như Công Dã Tràng có thể trao đổi với gà trong lịch sử vậy, vì Tô Bạch hiểu cương thi cũng lý giải được nó, bản thân hắn cũng là một thành viên của cương thi.
Simon đứng thẳng người, cơ thể anh ta vẫn cứng ngắc, tia sáng màu lục trong hốc mắt lúc sáng lúc tối, điều này có nghĩa lúc này ý thức bản thân đang giao chiến với ý thức của người khống chế anh ta.
Tô Bạch bò dậy, không hề do dự mà trực tiếp mở cửa phòng ngủ chạy ra ngoài, quân tử phải rời xa nơi nguy hiểm, bây giờ hắn mới ý thức được trước đó mình vẫn hơi coi thường đám người này rồi. Tâm cơ và mưu kế giết người của bọn họ gần như đã làm mới toàn bộ những dự liệu trước đó của hắn ngay sau khi cương thi này xuất hiện.