Chương 1390
Người Thi Ngữ 2
Ngay khi Tô Bạch bước nhanh đến đầu cầu thang, vậy mà lại đụng phải quản gia già vừa đi lên lầu, quản gia già không chào hỏi hắn mà trực tiếp đi qua bên cạnh hắn, sau đó tiến vào phòng của Tô Bạch.
Quản gia già là NPC của nơi này, Tô Bạch cũng không tin ông ta đang giúp mình đánh quái, cũng sẽ không tin quản gia già sẽ có vài phần kính trọng, đặc biệt chăm sóc mình gì đó, nếu quản gia già đã đi vào phòng ngủ của mình vậy rõ ràng là có ý đi giải quyết tên cương thi kia.
Điều này có nghĩa vừa rồi đã có người chết.
Cũng vì thế, quản gia già vì đảm bảo những người còn sống khác sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì trong khoảng thời gian chuẩn bị điều tra và bỏ phiếu của một ngày tiếp theo, cho nên cương thi đó nhất định phải được xử lý trước.
Về phần quản gia già sẽ xử lý Simon thế nào thì Tô Bạch cũng không để ý, hắn đi đến đầu cầu thang thì trong thấy lúc này trong phòng khách có năm người đứng ở đó, còn có một thi thể cháy sém được chuyển ra ngoài đặt trên một lớp vải trắng.
Đây chắc hẳn chính là thi thể.
Đợi đã, đột nhiên Tô Bạch nhíu mày, lẽ nào tiếng nổ vừa rồi cũng không phải để che giấu âm thanh cương thi phá cửa sổ chui vào phòng mình hay sao?
Nhưng tại sao hai âm thanh này lại xuất hiện cùng nhau? Cương thi này dường như chắc chắn sẽ có vụ nổ xuất hiện vậy, nói là trùng hợp thì Tô Bạch chắc chắn không tin.
Vậy khả năng lớn nhất chính là hung thủ thật sự đã lên kế hoạch cho hai vụ mưu sát đồng thời xảy ra, giống như anh ta nhất định phải đảm bảo chí ít cũng phải giết được một người!
Hung thủ này, sự tàn nhẫn và ý định giết người của thủ đoạn này còn sâu hơn Tucker.
Tô Bạch đi xuống cầu thang, năm người trong phòng khách lần lượt là: Trần Minh, Lucy, Từ Cương, Diana, Muntari, trong chín người trước đó đã có người bị giết và bị trừng trị là Simon và Piqué, nói cách khác thi thể cháy xém trước mặt chắc hẳn là Triệu Nhụy.
“Vừa tắt thở, bỏng rất nghiêm trọng, sau khi vụ nổ xuất hiện chúng tôi xuống đây thì cô ấy vẫn chưa chết nhưng đã không nói được gì và cũng không nhúc nhích được, cho nên cũng không thể để lại bất cứ thông tin gì khác.” Diana nói.
Rõ ràng, ý của cô ta chính là trong khoảng thời gian Triệu Nhụy hấp hối, vì nguyên nhân vết bỏng nghiêm trọng nên cũng không thể xác nhận được hung thủ, thật ra có khả năng trong lòng Triệu Nhụy cũng không biết hung thủ là ai, nhưng dựa theo bản tính độc ác nhất của con người để suy đoán, chắc hẳn khi ấy Triệu Nhụy quả thật không nhúc nhích được, thậm chí đã mất ý thức, chỉ còn lại một chút sức sống trong cơ thể mà thôi, bằng không một người hấp hối bị hại chết hoàn toàn có thể chỉ bừa ra một hung thủ để kéo phần lớn người cùng nhau xuống nước và bị trừng phạt.
Đây là kết quả của việc Tô Bạch đứng ở góc độ của bản thân mà phân tích, hắn cảm thấy hơi thấy may mắn, cũng may vừa rồi khi Triệu Nhụy chưa chết hẳn, thật ra mình đang giành giật một cái mạng với cô ta.
Tô Bạch tin rằng nếu vừa rồi mình bị Simon giết chết trước, sau đó phỏng chừng quản gia già sẽ ngay lập tức xuất hiện trong phòng khách, tay cầm nước thánh trị thương “tuyệt hảo, tốt nhất, nghịch thiên” để cứu Triệu Nhụy, vì sau khi có một người chết, trong hai mươi tư tiếng ông ta sẽ không cho phép có thêm một người nữa chết.
Trò chơi này có tiết tấu thuộc về riêng nó, là cách chơi hầm cá lửa nhỏ chứ không phải đun lửa to lung tung.
“Trên người anh có vết thương.” Lúc này đột nhiên Trần Minh chỉ vào Tô Bạch và nói: “Lẽ nào vừa rồi anh đã bị tấn công?”
Rất dễ nhận thấy, Trần Minh biết rõ ràng Tô Bạch là một người cuối cùng chạy tới phòng khách này, ở đây không có người nào sẽ tin Tô Bạch vì ngủ say như chết cho nên không nghe thấy rõ tiếng nổ, hơn nữa thương thế trên người hắn lại rõ ràng như vậy.
Lúc này, quản gia già lại giống như quỷ hồn đột nhiên xuất hiện, đưa một bình thuốc mỡ cho Tô Bạch.
Tô Bạch cầm lên ngửi, hỏi: “Chữa thi độc sao?”
Nếu là trước đây, hiển nhiên hắn không cần lo lắng có thi độc hay không gì đó, vì bản thân hắn chính là cương thi, nhưng bây giờ cơ thể này đã bị cương thi đả thương rồi, nếu không xử lý chắc chắn sẽ rất phiền phức.
“Đúng vậy.” Quản gia già đáp lại một tiếng, sau đó đứng một bên.
Ông ta là người nhìn thấy toàn bộ sự việc, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không phun ra bất cứ một từ gì hữu dụng hết.
“Rất xin lỗi, tối nay phỏng chừng mọi người đều không thể ngủ được, thời gian của chúng ta có hạn, vừa rồi quản gia già cũng đã nói hạn chót bỏ phiếu là giờ này ngày mai cho nên tất cả chúng ta, đương nhiên là ngoại trừ hung thủ, nhất định phải tranh thủ thời gian tiến hành điều tra, vẫn dựa theo sắp xếp lần trước…”
“Đợi đã…”
Tô Bạch giơ tay ngắt lời Diana, mọi người cũng chuyển ánh mắt kinh ngạc về phía hắn.
Tô Bạch thì lại quay người nhìn quản gia già và hỏi: “Quản gia, tôi muốn hỏi một chút, nếu là bản thân tự sát, kết quả những người còn sống như chúng tôi tìm một người chịu tội thay khác, vậy sau khi người tự sát này rời khỏi thế giới chuyện xưa này có được tính là người chiến thắng trò chơi này hay không?”
Đột nhiên đôi mắt của quản gia già híp lại, dường như đang đắn đo câu trả lời của mình liệu có ảnh hưởng đến tính công bằng của trò chơi hay không, nhưng ông ta biết rõ sự tồn tại của mình một là để duy trì trò chơi vận hành, hai là phương tiện trình bày quy tắc của trò chơi, cho nên ông ta nhất định phải trình bày và trả lời câu hỏi này của Tô Bạch.
“Tính.”