Chương 172
Ngạnh
Tiểu gia hỏa nhìn về phía sau nhíu mày, lè lưỡi, hiển nhiên, nó rất không thích vị hòa thượng giỏi về lật lọng này.
- Hòa thượng, sao thế?
Mập mạp hỏi.
Ngón tay Gia Thố gõ nhẹ lên xe ngựa:
- Bên kia có ba luồng hơi thở đang đến gần.
- Là đồng bọn của tên thính giả phương Tây kia?
Mập mạp hơi kinh ngạc:
- Con mẹ nó, game over, đây không phải là muốn đi thu đầu người à, một mình A Bạch có thể thành công đánh lén người kia, vấn đề này không quá lớn, thế nhưng hiện tại ba người chúng ta chính là những con gà chờ làm thịt, bất kỳ ai đến cũng có thể đồ sát chúng ta.
- Chúng ta phải nghĩ ra biện pháp, dù sao tốc độ của xe ngựa rất chậm.
Hòa thượng trầm ngâm.
- Mập mạp, anh lấy chiếc bình nhỏ trong ngực tôi ra.
Gia Thố lên tiếng nói, một tay anh ta bị cụt, một tay khác bị gãy, tuy rằng đã được cố định nhưng cần thêm mấy ngày nữa mới có thể cử động được, hiện tại anh ta không có sức cầm được vật gì, chứ đừng nói là đi đánh nhau.
Tay mập mạp sờ vào ngực Gia Thố, còn nhéo một cái.
Gia Thố trầm mặc một chút:
- Ở bên trái.
- Á, sao anh không nói sớm.
Mập mạp lấy ra một chiếc bình nhỏ, anh ta mở nắp bình ra xem:
- Mẹ kiếp, đây không phải là xuân dược ư?
- Anh có bùa kích phát dược hiệu không, không đúng, là bùa kích thích tinh thần và sức lực của con người.
Gia Thố nhìn về phía mập mạp, hỏi.
- Tôi có.
Mập mạp lấy một lá bùa từ trong túi ra, trước đó lúc anh ta bị thi độc công tâm, anh ta không có việc gì làm liền vẽ rất nhiều bùa, công hiệu không lớn, thế nhưng đủ loại thượng vàng hạ cám đều có.
- Ngâm lá bùa này vào trong nước, cho thêm hồng hoàn, ba người chúng ta cùng nhau uống chung.
Gia Thố nói.
Hòa thượng nghe thấy thế khẽ gật đầu.
Mập mạp sửng sốt một chút, con bà nó, đều sắp chết đến nơi rồi còn ăn xuân dược? Đây là muốn trước khi chết làm một phát cuối hay sao? Thế nhưng trong xe là ba người đàn ông đó?
- Làm theo đi!
Hòa thượng đột nhiên có cảm giác đau đầu, có đôi khi tên mập mạp này rất nhanh nhẹn tháo vát, nhưng có đôi khi suy nghĩ của anh ta lại rẽ sang một lối khác, nhìn vẻ mặt của anh ta liền biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì.
Hòa thượng đã nói như thế, mập mạp hiểu rõ mình đã đoán sai, anh ta lập tức lấy nước ra, trước tiên đổ hết số hồng hoàn còn sót lại ra tay, bóp nát nó, sau đó ném vào trong bình nước, tiếp theo đốt lá bùa, bỏ nó vào trong bình nước.
Sau khi lắc lư mấy cái, mập mạp hít sâu một hơi:
- Chúng ta phải uống nó sao?
- Ừm, anh uống một phần ba.
Gia Thố nhắc nhở.
Mập mạp khẽ gật đầu, anh ta uống hai ngụm, sau đó để cho Gia Thố uống, cuối cùng là hòa thượng nhận lấy bình nước, uống hết số còn lại.
….
Trong tay Mick cầm một thanh pháp trượng, lực gió trên người anh ta ngưng tụ ra một tầng sáng màu xanh nhạt, khiến cho tốc độ của anh ta nhanh hơn Pease và Agere.
Trên tay Pease cầm một chiếc cung dài màu đen, lúc anh ta chạy, mái tóc phiêu dật, lộ ra lỗ tai dài nhọn.
(Cung dài/ Long bow : xuất hiện vào thời Trung Cổ, là cây cung mạnh nhất có thể đưa tầm bắn của mũi tên mang đầu bọc thép đi xa tới 400m.)
Cơ bắp trên người Agere bắt đầu căng lên, mỗi bước đi đều để lại dấu chân rất rõ.
Lúc đầu, ba người này đều ở gần chỗ giáo đường để nghỉ ngơi, ngay lúc cảm ứng được hơi thở hóa sói của Shawn, bọn họ nhanh chóng chạy đến, thế nhưng vào lúc này, ở sườn núi trước mặt bọn họ có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua, đánh xe là một đứa bé.
Ánh mắt Mick lộ vẻ nghi ngờ, thế nhưng ba người vẫn tiếp tục đi tới, thái độ kiên quyết.
Ngay sau đó.
Một tiếng sói tru truyền đến, một tiếng sói tru ngập tràn huyết tinh và bạo lực, tiếng sói tru này mang theo khí thế phi phàm.
Mick hít sâu một hơi, Pease và Agere đưa mắt nhìn Mick, sau đó tiếp tục chạy theo anh ta.
- A di đà phật.
Tiếng niệm kinh phật từ trong xe truyền ra, phạm âm vang lên, sừng sững oai nghiêm, mang theo khí thế cuồn cuộn của Phật gia.
Sắc mặt Mick trở nên nặng nề, cuối cùng tốc độ chạy của anh ta chậm lại, phía sau lưng anh ta, Pease đã dừng bước, bắt đầu giương cung, còn Agere đã chuẩn bị đem huyết thống man tộc của mình cường hóa đến cực hạn.
- Vô lượng… Thiên tôn!
“Ầm!”
Trên bầu trời loáng thoáng truyền tới một tia sét, không biết là trùng hợp hay là do đuổi tới kịp.
Cuối cùng Mick cũng dừng bước, giơ tay lên ra hiệu cho đám người phía sau anh ta không nên manh động.
Trong xe ngựa, mập mạp đã bắt đầu chảy máu mũi, nhìn thấy thứ đồ chơi phía dưới của mình còn đang ngạnh, anh ta run rẩy hỏi:
- Dọa sợ…Bọn họ…Rồi dừng ư?
….
Đầu bên kia, đám người hòa thượng điều khiển xe ngựa áp dụng không thành kế, Tô Bạch không biết, Shawn cũng không biết, hai người bọn họ đều thuộc về loại cường hóa cận chiến, đối với việc khống chế toàn cục và cảm ứng hơi thở, bọn họ đều không am hiểu.
Hơn nữa vào lúc này, lực chú ý của hai người đều đặt lên trên người đối phương, coi như là hoàn toàn không chú ý đến tình huống bên ngoài, vào lúc này, người nào phân tâm chú ý đến việc khác, thật đúng là lão thọ tinh ăn thạch tín, chán sống rồi.
Shawn nhìn móng vuốt sói của chính mình, lại nhìn dao găm trong tay Tô Bạch, trong lòng anh ta có chút e sợ, lúc đầu anh ta rất có lòng tin với móng vuốt sói của mình, lúc va chạm với đao kiếm, anh ta không gặp chút áp lực nào, đỡ đạn cũng không thành vấn đề, thế nhưng sự sắc bén của dao găm trong tay đối phương, anh ta đã thể nghiệm qua, Shawn thật đúng là không dám dùng móng vuốt sói của mình đi qua đối cứng với dao găm trong tay Tô Bạch.
Ngay sau đó, Shawn lấy từ trong ngực ra một găng tay bằng kim loại.
Anh ta vừa quan sát Tô Bạch, vừa đeo găng tay đó lên bên tay phải của mình.
Tô Bạch không vội vã đi qua phát động công kích lần hai, bên hông đối phương còn đang không ngừng chảy máu, lúc này, hắn hoàn toàn không cần thiết đi mạo hiểm, chờ đối phương ra tay trước, chính mình gặp chiêu phá chiêu, chính hắn đang chiếm ưu thế, không cần đi mạo hiểm được ăn cả ngã về không.
Sau khi đeo găng tay, Shawn có chút ngoài ý muốn, Tô Bạch thế mà lại không nhân cơ hội này phát động công kích với anh ta, điều này khiến cho tất cả suy nghĩ lúc trước của anh ta đều vô ích. Chẳng qua Tô Bạch nghĩ rất đúng, Shawn thật sự không cầm cự nổi, thời gian hai bên giằng co càng dài, bởi vì mất máu càng nhiều, Shawn càng trở nên suy yếu.
Ngay sau đó, cơ bắp trên người Shawn gồng lên, cả người anh ta lao về phía Tô Bạch, tốc độ không quá nhanh, thế nhưng mỗi bước đi đều rất vững chắc, không có chút sơ hở gì, giống như một vua sói đang lao xuống lãnh thổ của mình.
Điều này đủ để thấy, lần tập kích trước đó của Tô Bạch có giá trị như thế nào, thật ra đối phương không có ngốc, nếu như triển khai trận chiến một cách công bằng, đối với Tô Bạch mà nói, cục diện chia đôi, hắn tuyệt đối không thể nhẹ nhõm như bây giờ.
Trên thực tế, nếu như Shawn chỉ là một kẻ lỗ mãng tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, anh ta không có khả năng còn sống đến bây giờ, thậm chí không vượt qua được nhiệm vụ thực tập, cũng không vượt qua được những nhiệm vụ của thính giả chân chính.
Dưới sự sàng lọc của gió tanh mưa máu, có thể đi được đến một bước này, không có ai là kẻ ngu.