Chương 171
Người Sói
Shawn hung ác, một loại hung ác rất ngông cuồng, giống như là sói, mang theo một loại kiêu ngạo của chính mình.
Tô Bạch hung ác, nhưng hung ác của hắn mang theo gì đó âm nhu hơn, quán triệt chân lý ta thà phụ người trong thiên hạ, không thể để người trong thiên hạ phụ lòng tin của ta.
Có lẽ lúc trước, song phương ngoài ý muốn đối mặt với nhau trong giây lát, thật ra giác quan thứ sáu của mỗi người đều có phản ứng riêng, thế nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình cố ý kia của Tô Bạch, Shawn tỏ ra khinh thường, một loại khinh thường với dân bản xứ trong thế giới chuyện xưa.
Còn Tô Bạch, ngay từ lúc đầu, hắn đã quyết định ra tay giết người rồi.
Tô Bạch từng gặp thính giả người phương Tây ở trong thế giới chuyện xưa, nhưng lần đó, thực lực mấy thính giả phương Tây mà hắn đụng phải không cao lắm, mọi người đều là bên tám lạng, bên nửa cân, hơn nữa bọn họ đều ở trong một nhiệm vụ, không hoàn toàn đối đầu, chẳng qua song phương vẫn rất ăn ý chia làm hai phe.
Thế nhưng ở bên trong thế giới chuyện xưa này, Tô Bạch, mập mạp, hòa thượng và Gia Thố, mấy người bọn họ đều tính toán lẫn nhau nhiều lần, rất thiếu cảm giác tín nhiệm nhau, nếu lần này gặp thính giả phương Tây, làm sao Tô Bạch còn có thể hạ thủ lưu tình?
Tuy nói ở giữa nhiệm vụ, song phương không cần thiết xung đột, thậm chí còn có khả năng có chung mục tiêu, chẳng qua Tô Bạch không dám đánh cược, cũng không cần đánh cược, bóp chết tất cả nhân tố nguy hiểm, nếu như là thính giả phương Đông, nói không chừng Tô Bạch còn có chút do dự, nếu là người phương Tây, có loại tâm lý không phải cùng chủng tộc, dĩ nhiên Tô Bạch sẽ trực tiếp ra tay giết chết.
Lý do chỉ đơn giản như thế thôi.
Ở trong thế giới chuyện xưa, giết một người không cần quá nhiều lý do.
Thậm chí khi bạn nhìn ai đó không thuận mắt đều có thể giết chết.
Dao găm dễ dàng đâm vào hông Shawn, nhát dao này của Tô Bạch rất xảo trá, góc độ và vị trí đều lựa chọn rất khá, hơn nữa còn là đánh lén, đánh lén từ phía sau Shawn.
Trong lúc thật sự quyết đấu, việc chiếm được tiên cơ vô cùng quan trọng, thậm chí phần lớn thắng bại đều được quyết định bởi người có được ưu thế trước.
Lúc trước hắn ở trong câu lạc bộ giết người, cho dù là người có xuất thân tùy viên quân sự (Chức vụ trong đại sứ quán), hay là người có xuất thân cảnh sát như Sở Triệu, đều tiến hành huấn luyện ám sát cho Tô Bạch, hơn nữa trước khi qua đời, cha mẹ Tô Bạch có dính dáng đến bối cảnh hắc đạo, nếu không cha mẹ Tô Bạch sẽ không có một người vệ sĩ như Cửu ca, cho nên từ nhỏ Tô Bạch coi như mưa dầm thấm đất.
Trong nháy mắt sau khi thành công, Tô Bạch liền lui lại.
Lúc này chính là lúc đối thủ điên cuồng phát động phản kích nhất, một mặt là do thân thể bị thương, dẫn đến kích thích ngược, một mặt khác là do cảm xúc đột nhiên trải qua kích thích, làm ra hành động phản kích theo bản năng tự vệ.
Nếu như có thể nắm chắc việc đưa ngay lập tức đối phương vào con đường chết, đây dĩ nhiên là điều tốt nhất, nếu không vẫn nên lui lại một bước, đó là quyết định sáng suốt và an toàn.
Tô Bạch không biết Shawn sâu cạn như thế nào, cho nên hắn không chắc mình có thể chịu được phản kích sắc bén của đối phương hay không.
“Ngao!”
Sau khi bị đánh lén, Shawn lâm vào nổi giận, phát ra một tiếng sói tru, ngay sau đó cơ thể của anh ta bắt đầu vặn vẹo, da thịt chuyển sang màu xanh biếc, hai tay biến thành móng vuốt của sói, gương mặt trở nên vặn vẹo, biến thành bộ dáng người sói, anh ta không hoàn toàn hóa sói, thế nhưng trạng thái nửa người nửa sói này, ngược lại đem trí tuệ của nhân loại và bản năng thiên phú của loài sói phát huy đến cực hạn.
Bắp thịt ở phần hông siết chặt, vị trí vết thương bị kẹp lại, thế nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, ánh mắt Shawn đảo qua dao găm trên tay Tô Bạch, trong lòng anh ta giật mình, con dao găm trong tay người phương Đông này, thế mà lại sắc bén như vậy, loại hơi thở sắc bén của nó vẫn còn lưu lại bên trong cơ thể anh ta, khiến cho vết thương của anh ta không thể nào khép lại.
- Người sói ư, thật đúng là thú vị.
Một tay Tô Bạch cầm dao găm, một tay khác nắm chặt lại, sau đó không ngừng ở tại chỗ nhảy lên đấm, tư thế giống như một võ sĩ quyền anh.
Nơi xa, trong xe ngựa, mập mạp xốc rèm cửa lên, nhìn thấy cảnh tượng này, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
- Là người sói, người phương Tây thích nhất hệ thống cường hóa loại này, trong thế giới chuyện xưa, thế mà còn có thính giả phương Tây ư?
Gia Thố chậm rãi nói:
- Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, trước đó có gặp những thính giả phương Đông khác không?
- Không phải chúng ta gặp may, mấy người chúng ta tập hợp một chỗ, mà chính là những thính giả có thực lực yếu hơn chúng ta, có lẽ đều bị người ta “thanh lý”, dĩ nhiên, bên trong yêu động có một nhóm đã chết, thế nhưng không phải là toàn bộ, những người còn lại, có lẽ là bị thính giả phương Tây giết chết.
- Hiện tại ba người chúng ta đều là tàn phế, A Bạch làm như vậy, không phải là rước thêm phiền phức ư? Hiện tại không phải là lúc nên trêu chọc, chúng ta nên lẩn tránh mới đúng.
Mập mạp có chút bất mãn nói, nếu như ở trạng thái bình thường, thân thể không có bị thương, gặp phải thính giả phương Tây, có lẽ mập mạp còn hăng hái hơn bất kỳ ai, thế nhưng hiện tại bản thân anh ta bị trọng thương, thật đúng là không có sức để đắc ý.
Hòa thượng liếc thoáng qua mập mạp:
- Không phải là do anh muốn ăn gà ăn mày ư? Chuyện này chẳng lẽ còn không phải do anh đưa tới? Lần này hẳn là tình cờ gặp mặt, hiện tại không đến mức bị động.
Hòa thượng nhìn thoáng qua đứa bé sơ sinh trong xe, ra hiệu với đứa bé:
- Ngoan, mau điều khiển xe ngựa đi, chúng ta cách xa một chút, nếu không chúng ta sẽ trở thành gánh nặng cho Tô Bạch.
Đứa bé sơ sinh liếc thoáng qua hòa thượng, sau đó bò ra chỗ rèm, ngồi ở chỗ đánh xe, cánh tay non nớt chạm lấy dây cương, nhưng không có đánh roi thúc ngựa, cũng không có kéo dây cương, chỉ làm bộ như vậy, sau đó kêu những tiếng “y y nha nha” của trẻ sơ sinh.
Con ngựa thế mà thật sự chạy đi, kéo xe đi về phía xa.
- Đứa nhỏ này rất thông minh, nếu như con trai của tôi thông minh như thế thì thật tốt.
Mập mạp có chút hâm mộ nói:
- Đáng tiếc chúng ta còn phải đưa nó đến yêu động.
Hòa thượng niệm một tiếng a di đà phật, không nói chuyện.
Gia Thố cũng không nói chuyện.
Bởi vì lúc đầu hai tăng nhân này đều dự định ăn đứa bé, chỉ là hiện tại xem ra, đứa bé rời cơ thể mẹ đã lâu, hơn nữa ông lão ở trong bức tranh trên núi Phục Long hẳn là đã làm gì, linh khí trên người đứa bé đã được chính đứa nhỏ hấp thu 7 – 8 phần, lúc này ăn đứa bé chẳng khác ăn một gốc cây nhân sân trăm năm, nhân sâm quý giá, thế nhưng ở trong thế giới hiện thực vẫn có thể dùng tiền mua được, vì chút lợi ích nhỏ này mà hoàn toàn đắc tội với một Tô Bạch hung ác, chuyện này không cần thiết, phải biết rằng, hiện tại trong bốn người, Tô Bạch là người có trạng thái tốt nhất.
Hòa thượng bỗng nhiên mở mắt ra:
- Bé ngoan, dừng lại, đừng nhúc nhích.