Chương 170
Wtf
“Các người đã ăn no chưa?”
Shawn chống tay lên mặt bàn, nhìn hai người đồng đội của mình:
- Hiện tại tôi có chút hối hận, vì sao lúc trước chúng ta chỉ cắt mấy cái đầu người phương Đông mang về làm kỷ niệm, chúng ta nên cắt mấy miếng thịt trên người họ, bây giờ chúng ta có thể ăn BBQ rồi, trong đó có hai người phụ nữ phương Đông, hai khối thịt trước ngực họ, nhất định ăn rất ngon.
Shawn vừa nói, vừa chảy nước bọt.
Pease có chút ngoài ý muốn nhìn Shawn:
- Shawn, khẩu vị của anh đã vượt qua khỏi sức tưởng tượng của chúng tôi, anh cách xa tôi ra một chút, tôi là một thân sĩ nho nhã.
Agere khẽ gật đầu:
- Chuyện này thật đúng là khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng nổi, anh muốn ăn thịt người ư?
- Ha ha, tôi là sói, sói dĩ nhiên ăn thịt người, thịt người chính là món ăn mà tôi yêu thích nhất.
Shawn lơ đễnh nói, anh ta nhìn thấy phản ứng này của đồng đội, anh ta càng thêm hài lòng, cảm thấy đây là loại thừa nhận huyết thống sói của anh ta, sói là động vật hung ác, muốn mọi người đều sợ hãi mình:
- Các anh ngồi đó đi, tôi đi dạo xung quanh một lúc.
Shawn nói xong liền mở cửa giáo đường, chuẩn bị ra ngoài.
Pease đứng lên:
- Shawn, anh vẫn không nên đi thì hơn, nếu Mick biết, anh ta sẽ rất tức giận.
Shawn sửng sốt một chút, hiển nhiên, tuy ngoài miệng anh ta tỏ vẻ khinh thường với Mick, nhưng từ sâu trong lòng anh ta, anh ta vẫn e ngại tên gia hỏa luôn trầm ổn và bình tĩnh kia.
Thế nhưng anh ta vừa nói chuyện phách lối như thế, bây giờ vừa nghe thấy tên Mick liền lui bước, thật đúng là mất hết thể diện, Shawn giả bộ như không quan trọng, xua tay nói.
- Được rồi, không có chuyện gì đâu, giáo đường này không ở trong huyện thành, tôi ở ngay chỗ sườn núi hóng gió không được ư?
Shawn không để ý đến đồng đội, vẫn đi ra ngoài.
….
- Qua đỉnh núi này, phía trước là huyện thành.
Tô Bạch một bên đánh xe ngựa, một bên nói với người trong xe:
- Các người có thể tự mình bước đi được không?
- Tôi nói này A Bạch, chúng tôi đều bị thương thành dạng này, có lẽ ít nhất mấy ngày đều không thể xuống đất bước đi, tôi và hòa thượng còn tốt, tên Gia Thố kia có lẽ bị liệt rồi.
Tô Bạch khẽ gật đầu, nhưng không có nói tiếp lời mập mạp, hắn hỏi thẳng hòa thượng:
- Chúng ta nghỉ ngơi ở huyện thành này một chút, hay đi thẳng đến yêu động?
Hòa thượng suy nghĩ một chút, sau đó đề nghị:
- Dừng lại một chút đi, nguy hiểm sẽ không vì chúng ta đi nhanh mà có thể tránh được, điểm này, chúng ta nên tin vào Phát Thanh Khủng Bố, trước đó chúng ta không có trì hoãn bao nhiêu thời gian liền đi thẳng đến núi Phục Long, tuy kết cục cuối cùng là chúng ta đều bị thương nặng, nhưng không có dùng tới mấy ngày, cho nên chúng ta dứt khoát dành ra một chút thời gian để khôi phục thương thế, bây giờ chúng ta đã đến huyện thành, chỉ cách yêu động chưa đến một ngày đi đường, chúng ta có thể đến đó kịp.
Giống như trước đó hòa thượng đã phân tích, lần này mọi người đón được đứa trẻ sơ sinh từ trên núi Phục Long ra, mang theo một loại quỷ dị khó có thể tưởng tượng nổi, loại quỷ dị này có thể dẫn đến Phát Thanh Khủng Bố tiến hành điều tiết khống chế nội dung cốt truyện, ví dụ như lần này không có tình tiết lắt léo nào xuất hiện, Phát Thanh Khủng Bố sẽ nhanh chóng an bài từng lớp từng lớp sóng đến, đây cũng là một loại thói quen của Phát Thanh Khủng Bố.
Trong quá trình diễn ra thế giới chuyện xưa, Phát Thanh Khủng Bố không ngừng đùa giỡn thính giả, đây coi như là thú vui của nó, những thính giả thông minh đều bắt đầu thăm dò rõ ràng một số thói quen của Phát Thanh Khủng Bố, hoặc nói chính xác hơn là tính cách.
- Thơm quá, Tô Bạch, đó là gì thế?
Mập mạp khịt mũi hỏi.
- Phía trước có một đám khất cái đang nấu cơm, xem ra là gà ăn mày.
Tô Bạch nhìn về phía xa, những tên khất cái kia quả đúng là đang nấu gà ăn mày, sau khi rửa sạch gà xong liền nhét một số loại gia vị vào bụng gà, sau đó trùm lá sen rồi phủ đất sét ở bên ngoài, đem đi nướng.
Loại phương pháp nấu ăn này là cách nấu ăn thường thấy của khất cái trong xã hội cổ đại, ngày nay, trong xã hội hiện tại, gà ăn mày đã được coi như là món ngon, được lưu hành nhiều nơi.
- Tô Bạch, cậu đi mua đi.
Mập mạp đã rất thèm:
- Cậu qua đó mua đi, Gia Thố và hòa thượng cũng cần phải ăn thịt để điều trị thương thế.
Tô Bạch liếc thoáng qua mập mạp, phủi tay, đặt tiểu gia hỏa vào trong xe ngựa, giao cho hòa thượng tạm thời chăm sóc, sau đó chính mình sờ bím tóc giả trên đầu, xuống xe ngựa.
Bím tóc giả này là do lần đầu tiên đám người Tô Bạch đi theo Lâm Chấn Anh đi bắt cương thi, Lâm Chấn Anh đã giúp đỡ bọn họ làm nó, bởi vì hòa thượng và Gia Thố đều là tăng nhân, cho nên không cần, thế nhưng mập mạp và Tô Bạch vẫn cần nó để che giấu, nếu không, trên đường đi gặp phải quan phủ, sẽ có rắc rối không cần thiết.
Tô Bạch dự định dùng bạc để đi mua gà ăn mày, hắn đi tới đó, trên đường đi, hắn đụng phải một người phương Tây đi ở phía đối diện, người phương Tây này mặc trang phục của cha xứ, thế nhưng không vừa với dáng người, hơn nữa Tô Bạch còn chưa từng thấy qua hình tượng cha xứ có đầu trọc, vẻ mặt lại hung ác ở thời kỳ này, loại hình tượng này, làm sao có thể có được ấn tượng tốt của dân bản xứ, để qua truyền giáo?
Shawn đi dạo chơi, anh ta ngửi thấy mùi thơm, liền có chủ ý giống như Tô Bạch, anh ta đi đến nơi này, khi ánh mắt anh ta và Tô Bạch giao nhau, song phương đều thoáng ngây người, có lẽ là giác quan thứ sáu, song phương đều cảm nhận được hơi thở khác thường trên người đối phương.
- Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, hôm nay Tô mỗ ra ngoài chưa từng xem quẻ, bởi vậy trên đường đi gặp phải ngoại tộc dơ bẩn, thật đúng là làm bẩn mắt Tô mỗ, dơ bẩn mắt Tô mỗ, thật đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh.
Tô Bạch vừa nói, vừa rất khoa trương đắc ý gật đầu.
- À, thì ra là một thư sinh nghèo túng.
Shawn không quá hiểu những lời Tô Bạch nói, nhưng anh ta lại có thể cảm nhận được giọng điệu trưởng giả của Tô Bạch, những nghi ngờ trước đó, anh ta đều quên sạch, mà chính là cướp đường của Tô Bạch, nhanh hơn Tô Bạch một bước, đi đến chỗ đám khất cái kia.
Chờ đến khi Shawn đi được vài bước, anh ta liền cảm thấy không thích hợp, anh ta lập tức quay lại, Shawn nhìn thấy thư sinh nghèo kia đã ở ngay phía sau mình, hơn nữa còn đang mỉm cười với anh ta, một con dao găm sắc bén thế mà trong nháy mắt đã đâm vào hông anh ta.
- WTF…