Chương 169
Phát Thanh Khủng Bố Gặp Trục Trặc
“Chào mừng quý thính giả nghe đài, thật không may phải thông báo một tin tức xấu cho các bạn biết, bởi vì chương trình gặp một số trục trặc, cần ngưng phát sóng trong vòng ba tháng. Trong ba tháng này, chương trình của chúng tôi không thể làm bạn với mọi người, dĩ nhiên, mấy thế giới chuyện xưa đang diễn ra, chúng tôi sẽ hoàn thành, tạo cho quý vị thính giả một kết cục đặc sắc, thú vị.
Tôi tin rằng, sau ba tháng, khi Phát Thanh Khủng Bố lại một lần nữa mở ra, tất cả vấn đề đều được xử lý sạch sẽ, sẽ không xuất hiện tình huống mất khống chế, chúng tôi sẽ dùng những vụ án chân thực làm chủ đề chính cho thế giới chuyện xưa đưa cho mọi người.
Tôi cảm ơn sự ủng hộ của quý vị thính giả, hẹn gặp lại vào ba tháng sau.”
……….
- Súp khoai tây, súp khoai tây, lại là súp khoai tây, tôi nói này Smith, trong giáo đường này của anh, ngoại trừ khoai tây còn có gì khác không?
Một người đàn ông da trắng đầu trọc đập thìa lên bàn, giận dữ nói.
- Shawn, chú ý thái độ của anh.
Một người thanh niên tóc vàng ngồi đối diện, khiển trách một chút đồng đội của mình, đồng thời dùng thìa xúc súp khoai tây đưa vào trong miệng của mình, anh ta không có yêu cầu đặc biệt gì với đồ ăn.
Trên bàn cơm có bốn người phương tây đang ngồi, có một vị linh mục già đứng ở cạnh bàn, lúc này ông ta nói xin lỗi:
- Xin lỗi, hiện tại trong giáo đường chỉ có những thứ này.
- Tôi thấy ông đang lén giấu đi, không cho chúng tôi ăn thì có.
Shawn hừ lạnh.
- Thật sự không có, chúa trời đang ở trên cao nhìn chúng ta.
Linh mục nói.
- Shawn, hiện tại là triều đại nhà Thanh, còn mấy chục năm nữa mới đến chiến tranh thuốc phiện lần thứ nhất, bây giờ điều kiện giáo sĩ có thể đi vào Trung Quốc truyền giáo rất khó, anh nhất định phải giữ sự tôn trọng với họ.
Shawn khẽ gật đầu, thở dài:
- Mick, tôi chỉ có chút phàn nàn mà thôi.
- Ăn đi.
Mick nhìn ba đồng đội của mình, nói:
- Ăn xong, chúng ta nghĩ một chút biện pháp qua phát động nhiệm vụ chủ tuyến.
Dưới chân mấy người phương Tây có một cái bao, bên trong chứa tất cả đầu của thính giả phương Đông mà bọn họ gặp trên đường đi, nhiệm vụ phụ của họ chính là giết chết hết những thính giả phương Đông.
Sau khi ăn xong, Shawn đứng lên, đi đến cửa nhà ăn, có chút phàn nàn.
- Mick, bữa tiếp theo, tôi không muốn ăn súp khoai tây nữa, quả thật rất chán rồi.
Mick buông thìa xuống, dùng khăn lau miệng, lúc này nghe thấy Shawn nói, anh ta lặng lẽ nói:
- Anh biết bây giờ chúng ta rời khỏi tòa giáo đường này, lập tức sẽ trở thành tiêu điểm chứ?
- Vậy thì sao? Lần này chúng ta vô duyên vô cớ bị truyền tống đến triều nhà Thanh của Trung Quốc, thế nhưng triều đại này không đến mức nhìn thấy những người phương Tây như chúng ta đi trên đường, nhất định phải đem chúng ta giết chết, chúng ta vẫn có thể ra ngoài ăn một bữa cơm, đúng không?
Lúc này, Pease và Agere còn đang ngồi trên bàn ăn đều đã ăn xong, chẳng qua bọn họ rất ăn ý không tham dự vào cuộc nói chuyện này, đối với sự quản lý đội ngũ nghiêm ngặt đến mức tàn khốc của Mick, bọn họ có chút phản cảm, thế nhưng lai lịch và thân phận địa vị của Mick, thật sự cao hơn bọn họ rất nhiều, chính vì lẽ đó, cho dù thực lực của mọi người không quá chênh lệch, nhưng không ai dám ở trước mặt chống đối uy quyền của anh ta, chỉ có tên trọc đầu ngốc nghếch như Shawn, mới có thể mượn cái đầu ngu xuẩn của mình đi đâm vào Shawn.
- Nhiệm vụ phụ của chúng ta là giết chết thính giả phương Đông, nơi này có thể coi như sân nhà của bọn họ, chúng ta không thể không cẩn thận, một khi chúng ta đi ra, chỉ sợ cho dù chúng ta bắt chước cử chỉ của linh mục, đều sẽ lộ ra sơ hở về việc chúng ta đều là người hiện đại, đám người thính giả phương Đông còn đang ẩn mình ngoài kia sẽ biết được thân phận của chúng ta.
- Bọn họ biết thì sao chứ?
Shawn trực tiếp mở bao, năm sáu cái đầu người lăn ra, đều là gương mặt người phương Đông.
- Ha ha, cho dù bọn họ có biết, còn có thể làm gì?
Linh mục nhìn thấy mấy đầu người này, bị dọa cho run rẩy, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, bắt đầu cầu nguyện:
- Xin chúa nhân từ…
Mick liếc thoáng qua mấy đầu người, sau đó nhìn về phía Shawn:
- Anh cho rằng tất cả những thính giả phương Đông đều yếu như thế?
- Tôi tin trong thế giới chuyện chưa này, nhất định sẽ có cường giả phương Đông khiến cho chúng ta phải đối phó một cách nghiêm túc, chỉ là chúng ta chưa gặp phải mà thôi, chúng ta giết được càng nhiều thính giả phương Đông, điều này có nghĩa, chúng ta đã cách người phương Đông thật sự có thực lực ở rất gần rồi.
- Cho nên càng là lúc như thế này, chúng ta càng không thể lơ là, tôi không muốn trong đội ngũ của chúng ta vì loại chuyện nhỏ này mà có người mất mạng.
- Hơn nữa, đến bây giờ chúng ta còn chưa phát động ra nhiệm vụ chủ tuyến, trước khi chưa biết rốt cuộc nhiệm vụ chủ tuyến là gì, chúng ta nhất định phải che giấu tốt chính mình.
Mick đứng lên, cúi người trước linh mục:
- Cha xứ thân ái, xin ngài sắp xếp cho tôi một chỗ nghỉ ngơi.
Linh mục còn chưa có hoàn hồn liền vội vàng gật đầu, dẫn Mick rời khỏi nhà ăn, đi đến phòng ngủ.
Shawn chống nạnh, thở phì phò, nhìn thoáng qua Pease và Agere:
- Các anh nhìn đi, tên gia hỏa Mick này giống như một con mèo Kitty nhát gan vậy.
Pease và Agere đều dựa người vào ghế, dáng vẻ rất lười biếng.
- Tôi rất nhớ xì gà.
Pease sờ lên mái tóc đỏ của mình, có chút thương cảm nói:
- Nơi này không có loại café mà tôi thích uống, cũng không có loại xì gà mà tôi thích, chỉ có súp khoai tây ăn mãi không hết.
- Shawn, không riêng gì anh, thật ra tôi cũng chịu đủ rồi, tôi thậm chí còn cảm thấy, sở dĩ đến bây giờ chúng ta còn chưa kích phát ra được nhiệm vụ chủ tuyến là bởi vì chúng ta quá vô danh, chúng ta luôn ẩn giấu mình, vẫn luôn ở trong bóng tối đi làm nhiệm vụ, tỉ suất lộ ra ánh sáng quá thấp, phạm vi ảnh hưởng cũng thấp, nếu như chúng ta khoa trương hơn một chút, phạm vi ảnh hưởng sẽ lớn hơn một chút nữa, nói không chừng sẽ kích phát được nhiệm vụ chủ tuyến, chúng ta không cần tiếp tục cố gắng sống chết làm nhiệm vụ phụ, tuy rằng những thính giả phương Đông này rất dễ bị giết, thế nhưng chút điểm cốt truyện đó, mấy người chúng ta chia ra cũng không đáng là bao.
Pease than vãn sửa sang lại tóc mình, hiển nhiên, đối với cục diện này, anh ta không hài lòng, thế nhưng anh ta không lỗ mãng như Shawn, ở trước mặt Mick, lời gì cũng dám nói.
- Nhịn thêm một chút, có lẽ không còn lâu nữa, cho dù chúng ta nguyện ý, Phát Thanh Khủng Bố cũng sẽ không nguyện ý để cho chúng ta lãng phí thời gian ở trong giáo đường này ăn súp khoai tây, chúng ta không đi tìm chuyện để làm, dựa theo thói quen của Phát Thanh Khủng Bố, nó sẽ chủ động kiếm chuyện cho chúng ta làm, tuy tôi không quá đồng ý với việc Mick cẩn thận như thế, chẳng qua anh ta không có sai, có lẽ, chúng ta cần kiên nhẫn thêm.
Shawn nhìn thấy hai người đồng đội của mình, hoặc là chính diện, hoặc là ở bên ủng hộ mình, trong lòng anh ta rất vui, Shawn là người thẳng thắn, anh ta là cường giả người sói, thích đem tính cách của mình bộc lộ ra.