Chương 168
Mất Đi Khống Chế
“Cậu ta sẽ rời khỏi cháu, cậu ta không phải là người của thế giới này…”
Lúc ông lão nói đến đây, ông ta dừng lại một lúc, sau đó ánh mắt rời rạc, nhìn thoáng qua không trung, lập tức thở dài một tiếng:
- Lựa chọn của cháu là sai, đi với ông, ông truyền thừa y bát cho cháu, truyền cho cháu đạo thống, ma thống, truyền cho cháu động thiên phúc trên núi Phục Long để cho cháu làm đạo trường.
- Ngày sau,
- Cháu muốn làm ma, chính là ma.
- Cháu muốn nho đạo chính là đạo.
- Như thế không tốt ư?
Tiểu gia hỏa lắc đầu, hiển nhiên đứa bé vẫn từ chối.
Ông lão nhìn Tô Bạch, ông ta biết mình không thể thuyết phục được tiểu gia hỏa này.
- Chàng trai trẻ, cậu từ nơi nào đến hãy về nơi đó, lão phu biết, chỉ là không thể nói rõ.
- Cậu cũng cần phải hiểu rõ, đứa nhỏ thích cậu, nó muốn đi theo cậu, thế nhưng cậu không thể ở bên đứa nhỏ quá lâu, không phải ư?
- Lão phu có thể thả cho cậu đi, chỉ cần cậu để đứa bé lại nơi này, lão phu mệt mỏi, đại nạn sắp tới, là phật hay mà đều không muốn tiếp tục giày vò, lão phu chỉ muốn tìm truyền nhân.
Tô Bạch lắc đầu:
- Ông biết đó, tôi không phải là người lương thiện gì.
Đúng thế, Tô Bạch không phải người lương thiện, hơn nữa, quan trọng nhất, nếu như để tiểu gia hỏa ở lại, nhiệm vụ chủ tuyến 2 của Tô Bạch sẽ nhất định thất bại, hắn lập tức bị Phát Thanh Khủng Bố loại bỏ.
- Cậu làm như thế, quá ích kỷ.
Ông lão nói.
- Đúng, tôi ích kỷ.
Tô Bạch thoải mái thừa nhận.
- Như vậy, tôi không thể để cho cậu rời đi.
Ánh mắt đục ngầu của ông ta biến mất, lộ ra vẻ minh mẫn, ngay sau đó, trên người ông lão tỏa ra một luồng hơi thở sắc bén.
So với Tô Bạch, tiểu gia hỏa kia làm ra phản ứng nhanh hơn, đứa bé hé miệng, cắn vào không khí ở trước mặt mấy lần.
Giữa luồng ánh sáng trắng xuất hiện vết nứt, ánh mắt ông lão trở nên hoảng hốt.
Tô Bạch đưa tay ra, giữ lấy khe hở, sau đó xé rách luồng ánh sáng trắng này.
“Soạt” một tiếng vang giòn.
Tô Bạch vẫn đang ngồi xổm bên trong ngôi nhà lá, tiểu gia hỏa còn đang nằm trong lồng ngực của Tô Bạch, bức tranh trước mặt đã bị xé rách một lỗ hổng.
- Ngươi sẽ phải hối hận.
Ông lão bên trong bức tranh làm đổ chiếc bát gỗ, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tô Bạch và tiểu gia hỏa.
- Ngươi sẽ phải hối hận.
Trên mặt ông lão mang theo nụ cười ý tứ sâu xa.
Ngay cả chính Tô Bạch cũng không nghe rõ, ông lão muốn nói ai sẽ hối hận, rốt cuộc là chỉ hắn, hay là chỉ tiểu gia hỏa trong ngực hắn.
Bức tranh bắt đầu bốc cháy, cảnh tượng bên trong tranh biến hóa, ông lão đứng ở trên núi cao nhìn về phương xa, đây giống như là kết cục sau cùng mà ông ta an bài cho chính mình.
Bức tranh bị cháy sạch, không còn chút tro tàn nào, hóa thành khói xanh bay đi.
Mập mạp, Gia Thố và hòa thượng đã mất đi ý thức, vào lúc này đều mở mắt ra, tỉnh lại.
Tô Bạch đứng dậy, tiểu gia hỏa bò lên vai Tô Bạch, cái mông nhỏ ngồi xuống trên vai Tô Bạch, một tay nắm lấy tóc Tô Bạch để ổn định lại thân hình của mình.
- Chú không muốn lừa dối cháu, thật ra ông ta nói rất đúng, chú sẽ rời đi, hơn nữa, còn là rất nhanh sẽ rời đi.
Tô Bạch khẽ vỗ lên bụng nhỏ của tiểu gia hỏa.
Tiểu gia hỏa bị Tô Bạch chọc cho cười khanh khách.
Hòa thượng còn đang nằm trên mặt đất, nhìn thấy cảnh tượng này, hòa thượng có chút thoải mái, có chút bất lực, chỉ yên lặng niệm một tiếng:
- A di đà phật, Tô Bạch, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ.
Tô Bạch nhìn thoáng qua hòa thượng, cười cười.
……
Trong xe ngựa, hòa thượng, Gia Thố, mập mạp đều bị trọng thương, bọn họ đều đang nằm ở bên trong, thương thế của bọn họ không nhẹ, thậm chí có thể nói là rất nghiêm trọng.
Tô Bạch đánh xe ngựa, tiểu gia hỏa ngồi trên lưng ngựa, lắc lư theo ngựa.
- Còn bao lâu nữa thì tới yêu động.
Mập mạp yếu ớt hỏi.
- Dựa theo tốc độ hiện tại, còn khoảng 1 – 2 ngày nữa.
- Nhiệm vụ lần này cũng sắp kết thúc rồi.
Mập mạp có loại cảm giác cuối cùng ác mộng cũng kết thúc.
Ánh mắt hòa thượng hiện lên sự nặng nề, lắc đầu nói:
- Chưa chắc, hiện tại cách kỳ hạn 30 ngày của nhiệm vụ còn không đến mấy ngày nữa, nếu Phát Thanh Khủng Bố cứ như thế để cho chúng ta kết thúc nhiệm vụ một cách qua loa, không tránh khỏi quá mức nhẹ nhàng.
- Cái này mà gọi là nhẹ nhàng ư? Hòa thượng, anh không nhìn thấy tình cảnh thê thảm của chúng ta à?
Mập mạp rất câm nín.
- Nếu như không phải Tô Bạch lấy đứa bé kia ra để giúp đỡ kết thúc ràng buộc giữa bức tranh và chúng ta, mà là sử dụng phương pháp khác, như vậy bần tăng sẽ cảm thấy chuyện xưa này nên kết thúc, thế nhưng thực tế chúng ta xuống núi lại bằng cách đó, những gian khổ trắc trở ở phía trước, ngược lại ở bên trong thời khắc cuối cùng xuôi gió xuôi nước, trở nên không đáng một đồng.
- Phát Thanh Khủng Bố muốn kể một chuyện xưa đầy kịch tính, một nội dung cốt truyện không thể tưởng tượng được, gần như khiến cho toàn quân bị diệt, bây giờ lại kết thúc như vậy, anh cho rằng chuyện này không cẩu huyết ư?
- Cho nên, hòa thượng, ý của anh là nó sẽ còn tiếp tục bổ cứu?
Mập mạp có chút không biết nói gì.
Lúc này Gia Thố mở mắt ra, nói:
- Thầy trò Đường Tăng từ bên trong Lôi Âm Tự lấy chân kinh về, Phật tổ và Quan Âm bấm đốt ngón tay tính toán, thầy trò Đường Tăng còn thiếu một kiếm nạn, thậm chí ngay trên đường thầy trò Đường Tăng trở về đông thổ Đại Đường, bọn họ đã bù lại kiếp nạn, chẳng lẽ Phát Thanh Khủng Bố không thể làm như vậy sao?
……….
Trên núi Phục Long, bên trong ngôi nhà lá, khói xanh lượn lờ khắp xung quanh, sau đó một lần nữa ngưng tụ lại ra một bức tranh, bên trong bức tranh, ông lão vẫn đứng trên vách núi, nhìn về phía xa xăm.
Trong giây phút đó, sấm chớp cuồn cuộn, bức tranh không ngừng run rẩy, giống như không thể thừa nhận uy áp đáng sợ này.
Ông lão đứng trong bức tranh, nhìn lên bầu trời, trầm giọng nói:
- Ngươi đang trách tội ta không dựa theo những gì người phân phó để làm, đúng không?
Tiếng sấm vẫn vang lên, mang theo phẫn nộ.
Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, có lẽ cũng là ý cảnh như thế này.
(Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu: Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm; thánh nhân bất nhân, coi trăm họ như chó rơm. Trích đạo đức kinh.)
- Ta thật sự thích đứa bé kia, ta muốn truyền thừa y bát của ta cho đứa bé đó, ha ha, xin lỗi đã làm trái ý ngươi.
Ông lão giang hai tay ra, sau đó giận dữ thét lên.
- Ta vì ma thành đạo, duy ngã độc tôn, con mẹ nó, thứ đồ chơi như ngươi có thể trốn sau lưng chỉ trỏ ta hay sao?
“Ầm!”
Một tia sét đánh xuống trên người ông lão, trong lúc ông lão cười to, ông ta hoàn toàn tan thành mây khói.
Ở trong thế giới chuyện xưa lần trước, ông chủ da đen của cửa hàng tiện lợi rất tùy hứng để Tô Bạch và Sophie an toàn rời đi, thậm chí còn nhận lấy một điếu thuốc Tô Bạch đưa tới, đến thế giới chuyện xưa này, ông lão dùng ý chí của mình từ chối sắp xếp của Phát Thanh Khủng Bố, điều này có nghĩa, Phát Thanh Khủng Bố đã mất đi sự khống chế với những nhân vật NPC trong thế giới chuyện xưa.