Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 167 - Chương 167 Tất Cả Đều Quỳ

Chương 167

Tất Cả Đều Quỳ


“Bịch bịch”


Mập mạp quỳ gối trên cây cầu xi măng kia, một lát sau, ở bên cạnh anh ta xuất hiện một hư ảnh của tiểu mập mạp, một tay tiểu mập mạp cầm kem, một tay cầm chặt tiền lẻ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bên dưới.


- Xin lỗi… Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…


Mập mạp không ngừng nói câu xin lỗi:


- Tôi không cố ý, tôi thật sự không có cố ý, đây chỉ là một trò đùa, tôi không biết anh sẽ chết đuối…


Bát gỗ bên trong bức tranh lại có thêm một gương mặt, một gương mặt của mập mạp.


Ngay sau đó, luồng ánh sáng trắng lại một lần nữa bắn ra, rơi vào trên người hòa thượng.


Hòa thượng cũng đứng lên trong luồng ánh sáng trắng, ở trước mặt anh ta xuất hiện một vị cổ Phật.


- A di đà phật.


Hòa thượng chắp tay trước ngực, biểu đạt sự kính trọng.


- Quỳ xuống.


Phật nói.


Hòa thượng lắc đầu cười nói:


- Ngày sau cuối cùng tôi rồi sẽ hóa thành phật, tôi không cần quỳ phật.


Hòa thượng nói xong, Phật biến mất.


Ngay sau đó, trước mặt hòa thượng xuất hiện một người phụ nữ, người phụ nữ này mặc một chiếc áo bông cũ nát, đẩy một xe thồ đi bán phế liệu.


Lúc này hầu kết của hòa thượng bỗng nhiên nhúc nhích.


Chiếc xe thồ này rất nặng, bởi vì chăm sóc cho người chồng nằm liệt giường và đứa con đang ở trong nhà chùa tu hành, mỗi lần bà ta đều đi sớm về tối, thu được rất nhiều phế liệu.


Lúc lên sườn núi, người phụ nữ trượt chân, xe tuột xuống, bà ta ngã xuống đất, lòng bàn tay và đầu gối đều chảy máu.


Người phụ nữ nhổ nước bọt xuống lòng bàn tay, thổi bùn đất, sau đó nắm chặt tay, một lần nữa đứng lên, tiếp tục đẩy xe thồ.


Hòa thượng nhìn thấy cảnh này, thở dài một tiếng:


- A di đà phật.


Đời này của hòa thượng, anh ta không hổ thẹn với bất kỳ ai, duy chỉ có với mẹ mình, là anh ta khư khư cố chấp muốn xuất gia, đẩy gánh nặng gia đình lên vai me, chờ đến khi việc học của mình đã thành, lúc về nhà, cha anh ta đã qua đời, mẹ anh ta mắc bệnh nan y, đang lúc hấp hối, nhìn thấy anh ta trở về, mẹ anh ta dường như đã hoàn thành xong tâm nguyện cuối cùng, buông tay nhân gian. Hòa thượng thậm chí không kịp đem áo cà sa trên người đổi thành trang phục thường ngày.


Hòa thượng chậm rãi quỳ xuống.


Chiếc bát gỗ trong tranh lại có thêm một gương mặt của hòa thượng.


Lúc này, Gia Thố vẫn rất thê thảm dựa vào vách tường, mập mạp vẫn bị cố định trên vách đá, hòa thượng vẫn ở bên trong nhà lá, thân thể ba người không mất đi hoạt tính, thế nhưng linh hồn của bọn họ đều đã được thu vào bên trong bức tranh.


Tô Bạch trừng mắt nhìn, sau đó luồng ánh sáng trắng kia rơi vào trên người hắn.


Cuối cùng, đến lượt hắn rồi.


Trong luồng ánh sáng trắng đó, Tô Bạch cảm thấy đau nhức trên người hắn hoàn toàn biến mất.


Thế nhưng trong lòng hắn càng cảm thấy nặng nề, mập mạp quỳ, Gia Thố cũng quỳ, thậm chí ngay cả người có tính cách cứng rắn như hòa thượng cũng đã quỳ.


Liệu hắn có kiên trì được hay không? Chính bản thân Tô Bạch cũng không chắc, thậm chí hắn đã đoán ra được sẽ xuất hiện hình ảnh gì khiến cho hắn quỳ xuống.


Lúc trước, Gia Thố quỳ tín ngưỡng từ nhỏ đến lớn của anh ta, anh ta không thể không quỳ xuống, cho dù trong lòng anh ta biết đó là giả, cho dù anh ta biết mình quỳ xuống sẽ có kết cục gì, thế nhưng anh ta vẫn không thể không quỳ, nếu như không quỳ, anh ta sẽ hủy đi trụ cột tinh thần của mình, hủy đi tín ngưỡng của anh ta.


Mập mạp nhìn thấy được chính mình khi còn bé, vì cái gọi là nghịch ngợm, đụng ngã một người xuống sông, sau đó người kia chết đuối, đây vẫn luôn là cơn ác mộng đối với mập mạp, cho dù sau này anh ta giết rất nhiều người, những người đó anh ta giết thì giết, không quan trọng, chẳng qua người này, ánh mắt này, anh ta không quên được, cả một đời này anh ta đều không quên được, trong lòng anh ta khắc sâu áy náy, mập mạp quỳ xuống.


Hòa thượng gặp được mẹ của mình, anh ta không có lý do gì không quỳ xuống, cho nên anh ta đã quỳ.


Bởi vì anh ta có rất nhiều áy náy với mẹ mình, nếu như không phải vì anh ta ích kỷ, nếu như không phải anh ta khư khư cố chấp, nghe lời mẹ, sống ở nhà, ít nhất mẹ anh ta có thể đỡ vất vả hơn.


Ba người đã quỳ xuống, Tô Bạch đang chờ đến lượt mình.


Hắn biết chính mình không có cách nào chống cự, thế nhưng hắn thật sự hy vọng có thể gặp thoáng qua cha mẹ mình, dù sao hắn đã không còn hy vọng trở tay, trước khi chết nhìn thấy cha mẹ mình, nghe được giọng nói của bọn họ…


Cảm giác đó cũng rất tốt…


Thế nhưng, Tô Bạch đợi một lúc lâu, xung quanh hắn vẫn chỉ có luồng ánh sáng trắng kia.


Hả?


Chuyện gì thế này?


Ngay lúc Tô Bạch cảm thấy nghi ngờ, Tô Bạch đứng giữa luồng ánh sáng trắng nghe được tiếng “bịch bịch bịch” của chân nhỏ.


Tô Bạch nghe tiếng, xoay người sang chỗ khác.


Hắn nhìn thấy một tiểu gia hỏa phấn nộn đang bò về phía mình, trên người tiểu gia hỏa mặc yếm hồng, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, đứa bé vừa bò về phía Tô Bạch, vừa khua tay nhỏ:


- Ôm ôm…


Tiểu gia hỏa vẫn trắng nõn như thế, nhất là lúc nhìn thấy Tô Bạch, cái miệng nhỏ nhắn còn cười vui vẻ, mắt híp lại thành một đường thẳng, có thể nhận ra được, lúc này đứa bé rất vui vẻ.


Tô Bạch giang hai cánh tay ra, giống như lúc trước, mỗi lần tiểu gia hỏa đều ngốc nghếch leo lên giường Tô Bạch, cầu mong được ôm, sau đó bị Tô Bạch một cước đạp xuống giường, nhưng tiếp theo vẫn không ngừng bò lên, đứa bé luôn luôn làm không biết mệt.


Tô Bạch chuẩn bị quỳ xuống ôm đứa bé, thế nhưng đứa bé lại lập tức bò về phía sau.


Tô Bạch ngây ngẩn cả người.


Tiểu gia hỏa cố gắng dùng tay nhỏ của mình đứng lên, loạng choạng đi đến chỗ Tô Bạch, đứa bé bước đi lảo đảo, giống như một người say rượu, thế nhưng nó vẫn đi đến trước mặt Tô Bạch, ôm lấy bắp chân hắn.


Tô Bạch đưa tay ra cho đứa bé, đứa bé nắm lấy tay hắn, Tô Bạch dùng sức, bế đứa bé vào trong lồng ngực của mình.


Mặt tiểu gia hỏa hướng về trong ngực Tô Bạch, không ngừng dùng miệng thân mật cọ lên, hiển nhiên, tiểu gia hỏa rất nhớ Tô Bạch.


Tô Bạch vỗ mông tiểu gia hỏa, trước đó hắn chuẩn bị quỳ xuống ôm đứa bé cũng chỉ là một loại thăm dò, so với xích tử chi tâm của đứa nhỏ, Tô Bạch cảm thấy mình có chút bẩn thỉu rồi.


Chẳng qua đó là thói quen của Tô Bạch, ở chỗ này hắn không thể tin bất kỳ ai.


Ông lão xuất hiện ở giữa luồng ánh sáng trắng.


So với lúc gặp mặt bên bờ sông, lúc này ông ta càng thêm già nua, trước đó ông ta đã nói với Tô Bạch, ông ta đã 120 tuổi, khi đó Tô Bạch còn cảm thấy thân thể ông ta rất khỏe mạnh, sống thêm một giáp nữa cũng không có vấn đề gì, thế nhưng hiện tại, tóc ông ta bạc trắng, dáng vẻ tiều tụy, ánh mắt đục ngầu, rõ ràng là dáng vẻ thời gian không còn nhiều.


Tô Bạch nhìn ông lão, ông ta cũng nhìn về phía Tô Bạch.


- Cháu muốn đi cùng người này?


Ông lão nhìn vào ánh mắt tiểu gia hỏa, khó có được một loại hiền từ, trước đó đối với đám người Gia Thố, mập mạp, hòa thượng, ông ta không có chút thương hại nào. Dựa theo những lời Lâm Chấn Anh nói trước đó, ông ta ra tay với môn phái đạo gia núi Phục Long cũng không chút hạ thủ lưu tình nào. Ở trong tiểu đình, nam nữ còn đang diễn ra cảnh tượng khó coi, đây cũng là một loại trào phúng kéo dài suốt mấy chục năm với môn phái này.


Tiểu gia hỏa nhìn ông lão, lại nhìn Tô Bạch, dáng vẻ giống như muốn nói lại thôi, nhưng sau khi do dự, đứa bé vẫn nắm chặt lấy cổ áo Tô Bạch, hiển nhiên là muốn đi theo Tô Bạch.


Chương 167

Bình Luận (0)
Comment