Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 166 - Chương 166 Hồi Ức

Chương 166

Hồi Ức


Tô Bạch bỗng nhiên nghĩ đến trận đánh với cương thi vương lúc trước, trong trí nhớ của cương thi vương, trước đó Lâm Chấn Anh là người có tư thế hào hùng, anh dũng, đánh cho cương thi vương chật vật chạy trốn, còn Lâm Chấn Anh này lại cho hắn một cảm giác rất khác, hiện tại xem ra, Lâm Chấn Anh luôn có hậu chiêu, ông ta không có đơn giản như thế.


Người phá vỡ cục diện này là ông ta?


Gia Thố dùng sức mở to mắt, mập mạp nắm chặt tay, hòa thượng gắng sức liều mạng niệm một câu “a di đà phật”, Tô Bạch che ngực nhìn Lâm Chấn Anh.


Lâm Chấn Anh giơ thanh kiếm gỗ đào trong tay ra, trong lúc nhất thời dẫn dắt chính nghĩa.


Thế nhưng đúng vào lúc này, bên trong bức tranh, ông lão đưa tay ra, chỉ về hướng này.


Thân hình Lâm Chấn Anh run lên, khóe miệng tràn máu tươi, sau đó ngã xuống đất, không nhúc nhích gì.


Gia Thố bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.


Mập mạp há mồm không biết làm sao khép kín.


Hòa thượng lần thứ hai niệm a di đà phật còn đang mắc kẹt trong cổ họng, không biết làm sao nói ra.


Tô Bạch quỳ trên mặt đất, người lảo đảo.


Thời khắc mấu chốt đi ra sân.


Xuất hiện rất có phong cách.


Hiện tại liền…


Chết.


..


Giờ phút này, bốn người Tô Bạch, hòa thượng, Gia Thố và mập mạp, lúc đầu tâm trạng của bọn họ giống như rơi xuống đáy vực, sau đó theo sự xuất hiện kịp thời của Lâm Chấn Anh, lại một lần nữa bay lên không trung, thế nhưng khi Lâm Chấn Anh cứ thế chết đi, trong lòng bốn người, giống như bị tàn nhẫn ném xuống đáy vực sâu thăm thẳm.


- Mẹ nó… Đại ca à, ông đừng chơi người ta như thế chứ, cơ hội biểu diễn tốt như vậy, ông lại chỉ nói ra được mấy câu thoại, sau đó ngay cả một chiêu cũng chưa phóng ra liền chết, đừng hố người ta như thế chứ…


Hiện tại mập mạp còn đang bị cố định trên vách đá, bây giờ anh ta muốn khóc, rất muốn khóc.


- Chuyện này…


Gia Thố ngửa đầu ra phía sau, dáng vẻ của anh ta rất thống khổ, dựa người vào vách tường, trong nháy mắt hơi thở của Lâm Chấn Anh đã biến mất, điều này nói lên điều gì, Gia Thố rất rõ ràng, cho dù ảnh hưởng đến vết thương càng thêm đau đớn, thế nhưng Gia Thố vẫn muốn cười, cười khổ.


- A di…


Hòa thượng nói ra được hai chữ, hai chữ cuối cùng bị hòa thượng nuốt xuống, hòa thượng nhắm mắt lại, giống như không muốn nhìn thế giới này thêm, dường như hòa thượng chẳng còn gì để luyến tiếc.


Tô Bạch che ngực quỳ trên mặt đất, đầu hắn ở sát mặt đất, cách Lâm Chấn Anh rất gần, Lâm Chấn Anh chết rất dứt khoát, thậm chí còn có thể nhìn ra được vẻ mặt cương nghị của ông ta.


Trên mặt ông ta thể hiện ra sự căm hận với lực lượng tà ác, không tiếc thân mình đồng quy vu tấn với thế lực kia.


Chẳng qua.


Ông ta đã chết.


- Đại ca à, rốt cuộc ông đến đây để làm gì?


Tô Bạch vừa chịu đựng đau đớn từ ngực truyền đến, vừa lẩm bẩm, hắn đột nhiên cảm thấy, cho dù trái tim hắn không vì bức tranh kia mà cảm thấy đau nhức, cũng vì lần ra sân hoa lệ, trong nháy mắt liền nói lời chào cảm ơn của Lâm Chấn Anh làm cho bị sốc.


Trong bức tranh, trong tay ông lão xuất hiện một bát gỗ, sau đó ông ta ném nó xuống trước mặt mình.


Chiếc bát này không dùng để đựng cơm mà chính là dùng để chứa đựng linh hồn.


Một luồng ánh sáng trắng từ trong bức tranh bắn ra, rơi vào trên người Gia Thố.


Thân thể Gia Thố đã bị tàn phá đến mức không thể tàn phá thêm, thế nhưng khát khao trong nội tâm anh ta không có thay đổi, bức tranh muốn một con rối không có linh hồn, cho nên nó cần thu phục linh hồn này.


Cả người Gia Thố bị luồng ánh sáng trắng bao trùm.


Sau đó, anh ta đứng lên.


Ở trước mặt Gia Thố xuất hiện sư phụ của anh ta.


- Đồ nhi, quỳ xuống đi.


Gương mặt của sư phụ vẫn hiền lành như cũ.


- Không, sự phụ, con không quỳ.


Gia Thố trả lời rất kiên định, anh ta biết đây là nơi nào, anh ta cũng biết đây không phải là sư phụ mình, thế nhưng giọng nói và dáng điệu của người này lại giống như đúc với sư phụ anh ta, khiến cho trong lòng Gia Thố sinh ra một chút hoài nghi.


Bộ dáng của sư phụ biến mất, ngay sau đó trước mặt của Gia Thố xuất hiện một lão giả, lão giả có nụ cười ấm áp, ông ta nhìn Gia Thố.


- Ta là Phật sống, con quỳ xuống đi.


- Ông không phải là Phật sống, ông là ma quỷ!


Gia Thố giận dữ quát lên:


- Ngoại trừ mang đến thiên tai và tai họa cho dân chúng, ông còn làm được gì?


Thân hình lão giả biến mất.


Ngay sau đó, Phạm âm (tiếng nói, giọng nói của Phật) vang lên:


- Một vị Phật chân chính lấy một loại uy thế ngút trời xuất hiện, Phật quang lấp lánh, khiến cho người ta không thể kháng cự.


- Đây là quyền năng của Đức Phật, đây là quyền uy của Đức Phật!


Trước ngực Gia Thố phát ra tiếng vang trầm thấp, anh ta không thể không cúi đầu, đây là quyền năng của Đức Phật, đây đúng là sức mạnh của Đức Phật.


Đây là tín ngưỡng của anh ta, là trụ cột tinh thần của Gia Thố.


“Bịch”


Không có cách nào khác, Gia Thố quỳ xuống.


Chiếc bát trong bức tranh nhiều thêm một gương mặt người, một gương mặt người thuộc về Gia Thố.


Ngay sau đó.


Luồng sáng thứ hai từ bên trong bắn ra, rơi vào trên người mập mạp.


Mập mạp từ bên trong luồng ánh sáng trắng đứng lên, thế nhưng trong miệng anh ta còn tiếp tục lẩm bẩm:


- Tất cả chết hết đi, ông đây tuyệt đối không quỳ.


- Cháu ngoan, nhìn thấy ông nội, cháu không quỳ sao?


Một ông già mặc trang phục giải phóng đứng trước mặt mập mạp:


- Con mẹ nó, thật đúng là giống như đúc, ông nội à, nếu như không phải tự tay cháu đưa ông đến đài hòa táng, cháu còn thật sự cho rằng ông xác chết vùng dậy, biến thành bánh ú đó.


- Thằng nhóc này, cháu nói chuyện với ông mình như thế ư, ông nội đã dặn đi dặn lại cháu bao nhiêu lần, cháu tuyệt đối không được đưa ông đi hỏa táng, để ông được toàn thây hạ táng trong phần mộ mà lúc còn sống ông đã chọn, chỗ đó có phong thủy tốt, ông nội hạ táng ở đó có thể phù hộ cho gia đình chúng ta gặp may mắn, trước đó người ta ra giá cao hơn nhiều để mua lại, thế nhưng ông không có bán.


Lúc này, vẻ mặt mập mạp giống như đưa đám:


- Ông nội, cháu nghe lời ông, cháu và cha cháu hạ táng ông ở đó, thế nhưng không biết người nào trong thôn lén đi tố cáo, kết quả bên chính phủ cho người đến, để cho người nhà đào ông lên, đưa đi hỏa táng, cháu không còn cách nào khác.


- Thôi thôi, nhà ta không có phúc phận đó, cháu dập đầu trước ông nội, ông nội liền tha thứ cho cháu.


Mập mạp lập tức lau khô nước mắt, cười đùa cợt nhả nói:


- Cháu nói này ông nội, ông nội muốn cháu dập đầu, chuyện này không có vấn đề gì, chờ đến lúc lễ tết, cháu qua mộ ông nội dập đầu, ông nội muốn bao nhiêu, cháu dập đầu cho ông nội bấy nhiêu.


Mập mạp vừa nói xong, thân hình ông lão trực tiếp biến mất.


Mập mạp chậc chậc cảm thán:


- Muốn lừa ông đây dập đầu, ha ha, còn non lắm.


Lúc này, trong nháy mắt, hoàn cảnh xung quanh thay đổi, mập mạp phát hiện mình đang đứng trên một chiếc cầu xi măng, khung cảnh này khiến trong lòng mập mạp hơi run rẩy, sau đó anh ta bắt đầu chậm rãi nhìn xung quanh, anh ta nhìn thấy phía dưới cầu có một người đàn ông rơi vào trong nước, anh ta bất lực vùng vẫy, bắt đầu chìm xuống, thế nhưng ánh mắt anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm mập mạp.


Chương 166

Bình Luận (0)
Comment