Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 165 - Chương 165 Hết Rồi

Chương 165

Hết Rồi


Tô Bạch nhìn ra được, hòa thượng vẫn đang cố gắng.


Hắn ngồi xổm xuống ở cạnh cửa, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, đến sau cùng, ánh mắt hắn vẫn rơi vào phía sau lưng của hòa thượng.


Những con chim ưng này, rõ ràng ăn càng lúc càng chậm, thậm chí còn có chút cảm giác lung lay sắp đổ.


Cắt thịt nuôi ưng là điển tích của Phật môn, thể hiện ra một loại đại từ bi, thế nhưng trong đại từ bi cũng có đại hiểm ác, lấy thịt cho ưng ăn, phật bỏ qua là thịt, kéo theo đó còn có nhân quả.


Ưng ăn hết thịt, nuốt xuống chính là nhân quả.


Đối với đạo lý của Phật môn, Tô Bạch không quá rõ ràng, thế nhưng hắn hiểu một chuyện, lấy phương thức xử sự của hòa thượng, anh ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện cắt thịt nuôi ưng vô nghĩa này, nơi này chỉ có một mình hắn làm khán giả, anh ta làm cho ai xem?


Quả nhiên, đúng như dự đoán, một lúc sau, bức tranh bắt đầu lắc lư, nhân vật trong bức tranh càng lúc càng trở nên sống động như thật.


Trong nháy mắt, ông lão trong bức tranh đưa tay ra trước mặt hòa thượng, mở lòng bàn tay mình ra.


Hòa thượng liếc thoáng qua, lại nhắm mắt.


Ngay lập tức, ông lão thu tay về trong bức tranh, một tay dắt đứa bé kia, một tay chống quải trượng, vui vẻ đi vào trong núi.


Nếu như lúc trước, Tô Bạch cảm thấy ông lão này là một đạo gia hàng thật giá thật, thế nhưng trải qua nhiều sự việc, ông lão này tuyệt đối không đơn giản như thế.


Hòa thượng thở dài, thoáng một cái, thân thể ngã bịch xuống đất.


Tô Bạch ho khan một tiếng, đưa tay ra vỗ mặt hòa thượng.


- Hòa thượng, hòa thượng?


Hòa thượng mở mắt ra:


- Hết rồi, hết rồi!


- Đừng bi quan như thế, mọi chuyện đều có thể thương lượng.


Hòa thượng lắc đầu, tai mắt miệng của hòa thượng bắt đầu chảy ra máu tươi, hơn nữa còn là máu tươi màu vàng, đây là máu bản mệnh của hòa thượng.


- Tiếp theo nên làm như thế nào?


Tô Bạch hỏi.


- Cái gì cũng không làm được, ông ta không phải là người của đạo gia, cũng không phải là người Phật gia, ông ta là ma quỷ, là tu hú chiếm tổ.


Hòa thượng chậm rãi nói:


- Một tu hú chiếm tổ, lại nghĩ đến ăn cắp chính quả.


Ma?


Tu hú chiếm tổ?


Con ma quỷ này còn cho hắn một viên đan dược?


Hòa thượng vẫn còn hơi thở, thế nhưng thở ra nhiều hơn hít vào, hiển nhiên là ở trong trạng thái tiêu hao sinh mệnh.


Tô Bạch đứng lên, đi tới bức tranh.


Trước đó, mục đích của hắn và ba người mập mạp chỉ là bức tranh này mà thôi.


Bây giờ nhìn thấy bức tranh, lại không biết nên làm như thế nào để lấy đứa nhỏ mà nhiệm vụ yêu cầu ra, thật đúng là cách thành công chỉ một tờ giấy, lại giống như khoảng cách chân trời góc bể.


Bức tranh lắc lư, xuất hiện một gợn sóng, một cánh tay già nua vươn ra, xuất hiện trước mặt Tô Bạch:


- Cậu lựa chọn đi vào trong tranh với tôi à?


- Ở trong tranh có thể bất tử.


Giọng nói rất già nua, thế nhưng Tô Bạch có thể chắc chắn đây là giọng nói của ông lão kia, chỉ là lúc này, so với lần đầu tiên gặp mặt ở trên thuyền đánh cá, giọng nói của ông ta trầm thấp hơn nhiều, không mang theo vẻ ôn hòa, ngược lại có một cảm giác lạnh lẽo.


- Khỏi phải nghĩ đến!


Đây là đáp án Tô Bạch đưa ra, bức tranh dần dần khôi phục lại bình thường.


Tô Bạch thật sự chỉ có thể từ chối, bởi vì hắn không tin bức tranh này lại có năng lực hơn cả Phát Thanh Khủng Bố, hắn đi vào trong đó, không đạt được cái gì gọi là bất tử, chờ kỳ hạn 30 ngày vừa kết thúc, hắn lập tức bị loại bỏ, bức tranh kia có thể ngăn cản được ư?


Trong lúc Tô Bạch cảm thấy không có chuyện gì xảy ra, hắn mãnh liệt cảm thấy trước ngực mình truyền đến cảm giác đau đớn, giống như tim của hắn chuẩn bị rời khỏi thân thể của mình đi ra ngoài.


- Á á á.


Tô Bạch quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy thống khổ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!


Hòa thượng đứng bên cạnh nhìn, giống như lúc trước, Tô Bạch nhìn hòa thượng cắt thịt nuôi ưng vậy.


Đồng thời, trong mắt hòa thượng còn lộ ra vẻ thương hại, chính mình tốt xấu gì hiểu được dùng Phật lý mở bức tranh ra, khống chế lấy nó, tuy kết quả thất bại, thế nhưng xem như là đi con đường chính đạo, còn Tô Bạch, trực tiếp đi lên làm càn, từ chối bức tranh, không tránh khỏi việc sẽ tiếp nhận thống khổ.


Hô hấp của Tô Bạch bắt đầu trở nên dồn dập, hai tay che lấy lồng ngực của mình, tim hắn giống như muốn nhảy ra ngoài, loại cảm giác này vô cùng thống khổ.


Sau khi mập mạp bị Tô Bạch quấy rầy, anh ta cũng lười phải tiếp tục vận khí, tình huống bên trong ngôi nhà lá, anh ta có thể cảm ứng được, môi anh ta bỗng nhiên ngập ngừng một chút:


- Không đúng, một nhiệm vụ chủ tuyến 2 không cách nào làm được, Phát Thanh Khủng Bố đây là có chủ tâm để cho tất cả thính giả bị tiêu diệt ư?


Gia Thố dựa trên vách tường, môi anh ta đã trắng bệch, hơi thở cũng rất yếu ớt, thế nhưng lông mày của anh ta vẫn nhíu lại, bởi vì anh ta cũng không nghĩ thông, lần này toàn quân bị diệt, hình như không còn chút sức lực đánh trả nào, đến sau cùng, trải qua thiên tân vạn khổ, đụng phải một cục diện không thể hóa giải, Phát Thanh Khủng Bố đây là cố ý muốn cho tất cả đều chết ở đây à?


Chuyện này… Không phù hợp với thói quen của Phát Thanh Khủng Bố, ít nhất nó sẽ để 1 – 2 người còn sống sót, ít nhất nó sẽ cho thính giả một cơ hội sống sót và một cánh cửa đột phá.


Hòa thượng ngã trên mặt đất niệm một tiếng a di đà phật, nhìn Tô Bạch quỳ trên mặt đất với vẻ mặt thống khổ, trong lòng hòa thượng cũng xuất hiện suy nghĩ, hoàn toàn không có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ ư?


Không có khả năng.


Tô Bạch cắn răng, chống cự loại thống khổ này, hiện tại hắn đột nhiên cảm thấy, chính mình đến sớm hay muộn, hình như không có gì khác biệt, đám người mập mạp có đi trước dò mìn hay không, cũng không có gì khác biệt, bởi vì đến sau cùng, gặp bức tranh này, một bức tranh có thực lực và cảnh giới rõ ràng vượt qua xa nhóm thính giả, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.


Thế nhưng, đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên.


……


Một người mặc áo đạo bào đi qua bên cạnh Gia Thố, Gia Thố hơi kinh ngạc, còn có thính giả khác?


Chỉ là, anh ta lập tức nhìn thấy Lâm Chấn Anh.


Là ông ta?


Ông ta tới đây làm gì?


Lâm Chấn Anh không nhìn Gia Thố, tiếp tục đi vào trong.


Mập mạp nhìn thấy Lâm Chấn Anh từng bước đi tới, nhếch môi cười, mẹ nó, ông đây đã nói không thể nào là tàn cục, còn có Lâm Chấn Anh đến.


Lâm Chấn Anh đẩy cửa ngôi nhà lá ra, hô hấp của hòa thượng trở nên dồn dập.


Còn ông ta?


Tô Bạch cũng có chút ngạc nhiên, liếc thoáng qua Lâm Chấn Anh đang đứng trước mặt hắn.


Trong mắt Lâm Chấn Anh chỉ có bức tranh này.


- Lúc trước ngươi chiếm núi của ta, diệt sư huynh đệ của ta, giết sư phụ của ta, bây giờ đến lượt ta đến đòi nợ rồi!


- Trước đó vài ngày, ở trong động cương thi, ta đã bị thi độc công tâm, tu vi sắp mất, điều này khiến cho ta hạ quyết tâm, ta không thể tiếp tục nhát gan, tiếp tục tham sống sợ chết.


- Thù của sư môn, ta nhất định phải báo


- Bằng vào tự thân ta làm vật dẫn, dẫn động chính khí trăm ngàn năm qua của người tu đạo trên núi Phục Long, cùng tên ma quỷ nhà ngươi, đồng quy vu tận!


Chương 165

Bình Luận (0)
Comment