Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 164 - Chương 164 Cắt Thịt Nuôi Ưng

Chương 164

Cắt Thịt Nuôi Ưng


“Cái này có được coi là pháp trận gì đó của đạo gia không?”


Tô Bạch trêu chọc nói:


- Ngay cả thủy ngân sát thi đều đi ra, không phải bên trong còn có lão cương thi vương và đạo gia thật sự đi ra chứ?


- Vị trí mà hồ ly cảm nhận được cũng chính là chỗ này, đứa bé sơ sinh kia ở ngay phía trước, cách đây không xa.


Gia Thố lên tiếng.


- Hòa thượng và mập mạp đã đi về phía trước, bỏ mình cậu ở đây?


- Cậu không cần giả bộ có lòng tốt.


- Ha ha.


Tô Bạch phủi tay, cười cười:


- Tôi ở đây với cậu, chờ bọn họ mang đứa bé kia ra, sau đó chúng ta cùng đi, hay là tôi đi theo mập mạp và hòa thượng vào trong?


- Cậu có thể ở lại nơi này bảo vệ tôi.


Gia Thố nhìn Tô Bạch:


- Thế nhưng tôi biết, cậu sẽ không làm như thế.


- Đừng nói thẳng ra như thế chứ, sau này chúng ta làm sao còn có thể vui vẻ đâm sau lưng nhau được nữa, phải không?


Tô Bạch lấy một bình nhỏ từ trong ngực ra, đưa nó cho Gia Thố.


- Đây là hồng hoàn mà cậu đưa cho tôi, cậu dùng nó bổ sung khí huyết đi.


Tô Bạch bỏ một viên vào trong miệng Gia Thố, Gia Thố không khách khí, nuốt xuống.


- Yên tâm đi, trước khi các người trở về, tôi không chết được.


Tiêu Mạch lắc đầu, đem bình nhỏ đặt ở bên người Gia Thố, sau đó chính mình tiếp tục đi vào trong.


Tòa cung điện này rất lớn, nơi đây chỉ có một cửa ra vào, càng đi về phía trước, càng có nhiều tượng tiên gia.


Những bức tượng này không giống với những tượng thần thô ráp mà Tô Bạch nhìn thấy ở trong thế giới hiện thực, những bức tượng ở đây được điêu khắc sống động như thật.


Khoảng 10 phút sau, Tô Bạch đi đến lối ra của nơi này, nơi này có rất nhiều thiên điện và phòng luyện công gì đó, Tô Bạch không vào, vào lúc này còn phải suy nghĩ xem có gì ngoài ý muốn hay không, có chút rắc rối.


Đi ra khỏi tòa cung điện, phía trước là vách núi, trên vách đá treo leo có một ngôi nhà lá.


Đây coi như là điểm cuối.


Tô Bạch có một loại dự cảm, đứa bé kia ở bên trong ngôi nhà lá đó.


Chỉ là tình cảnh bên ngoài ngôi nhà lá có chút khiến cho người ta hoảng sợ, khắp nơi đều là thi thể, những thi thể này đều là cương thi, có thể đem cương thi đánh thành dạng này, đủ để thấy lúc trước nơi này đã chiến đấu dữ dội như thế nào.


Có một thanh đao cắm lên trên vách đá bên cạnh nhà lá, trên đao có một người, mập mạp bị cố định trên đó.


Anh ta nhắm mắt, hoàn toàn không có tiếng động gì.


Lúc Tô Bạch đi qua, hắn thiếu chút nữa cho rằng mập mạp đã chết, thế nhưng, mập mạp dường như cảm ứng được Tô Bạch đến, anh ta thế mà chậm rãi mở to mắt ra, lúc trước, anh ta đang dùng khí công của đạo gia.


- Anh chưa chết à?


Tô Bạch hỏi.


- Sắp rồi.


Mập mạp trả lời.


- Nếu như tôi là anh, tôi cứ thế chạy ra.


Tô Bạch nói.


- Tôi không phải là cậu, đao này có năng lực trấn trụ linh hồn tôi, nếu như tôi liều mình xông ra, cho dù thân thể không đến mức hoại tử, linh hồn cũng sẽ biến thành tro bụi.


- Hòa thượng đâu rồi?


- Trong phòng.


Tiêu Mạch mím môi:


- Anh ta đi vào được bao nhiêu lâu rồi?


- Một, hai tiếng gì đó.


Mập mạp cười nói:


- Cậu có tới hay không, cũng không sao cả, chúng ta đều ngã xuống.


- Tôi đi xem thử một chút.


- Nhanh một chút đi theo tôi.


Tô Bạch đi qua mập mạp, đi đến trước ngôi nhà lá, mở cửa đi vào trong phòng.


Bố cục bên trong ngôi nhà lá rất đơn giản, rất cổ kính.


Hòa thượng ngồi bên cạnh một cái bàn.


Đối diện treo một bức tranh.


Bên trong vẽ ông lão mà Tô Bạch đã nhìn thấy, bức tranh này không khác mấy bức tranh dùng để trừ tà mà Tô Bạch đã nhìn thấy trong khách điếm, chỉ là, bên trong bức tranh này, dưới chân ông lão có thêm một bé trai đang chơi đùa, nhìn rất đáng yêu.


Lúc Tô Bạch đi vào, ánh mắt hòa thượng cũng không dịch chuyển, hòa thượng vẫn chắp tay ở trước ngực, niệm kinh văn, giống như đang đàm đạo Phật giáo với người trong tranh, chẳng qua lúc Tô Bạch đi vòng ra phía sau hòa thượng, phía sau lưng hòa thượng ướt đẫm, không phải mồ hôi mà chính là máu.


Hơn nữa còn có mấy con chim ưng đang lặng yên không một tiếng động, đứng trên ghế phía sau hòa thượng, thỉnh thoảng mổ một miếng thịt trên lưng hòa thượng, nuốt vào trong bụng.


Hòa thượng vẫn giống như cũ niệm kinh văn, sắc mặt không chút thay đổi, giống như người ngoài cuộc, không có phát giác được gì, hoặc là nói, tinh thần của anh ta đã đến một nơi khác.


Ví dụ như, trong bức tranh này.


Tô Bạch cười, lúc này cười, thật đúng là có chút không tim không phổi, thế nhưng hắn biết hòa thượng sẽ không để ý, trước đó chính mình đi qua chỗ Gia Thố và mập mạp, bọn họ đều không tỏ thái độ gì, bởi vì bọn họ sẽ không chú ý đến loại chuyện này.


Một phương diện khác, đây vốn dĩ là ước định của mọi người, bát tiên qua biển các hiển thần thông, bằng vào bản lĩnh của mình, có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, về phần sau đó thể nào, chẳng muốn tốn công sức cùng người ta đi giận dỗi ngoài mặt.


(Bát tiên qua biển: Bát tiên trong truyện Đông Du Ký, hồi 48 có đoạn: "Tám vị tiên đến biển Đông, Lã Động Tân nói: 'Mỗi người tự trổ phép thần thông mà qua biển được không?'". Ý nói mỗi người có cách riêng của mình, hoặc mỗi người dùng bản lĩnh của mình để cùng nhau đua tài).


Mặt khác, hiện tại nhiệm vụ chủ tuyến 2 khó khăn như thế, thêm một Tô Bạch cũng không nhiều, thiếu một Tô Bạch cũng không ít, bọn họ đều nghĩ thoáng.


Đúng thế, bọn họ đã nghĩ thoáng, bởi vì càng đi vào trong, bọn họ càng cảm nhận được bất lực và tuyệt vọng.


Ở bên trong đại điện, Gia Thố liều mạng với một kim giáp lực sĩ, đánh chết kim giáp lực sĩ, thế nhưng chính anh ta cũng không đi nổi nữa.


Bên ngoài nhà lá, mập mạp giống như một lần nữa dẫn động thiên lôi, chém chết cương thi cản đường, thế nhưng lần này lực phản phệ càng thêm đáng sợ hơn, chính bản thân anh ta bị cố định trên vách đá.


Thật ra, bọn họ làm hết sức mình, việc còn lại phải nghe theo số trời.


Hai chân Gia Thố bị một cây thương đâm xuyên qua, một tay bị phế, tình trạng hấp hối, mập mạp chỉ có thể dựa vào khí công của đạo gia để kéo dài hơi tàn, bây giờ cục diện của hòa thượng, quả đúng là cách đoàn quân bị diệt không còn xa.


Lấy năng lực của một mình Tô Bạch, nếu như chỉ quyết đấu với một địch nhân, cố gắng còn có thể có được cơ hội vãn hồi, thế nhưng lần này, thứ mà bọn họ phải đối mặt là một cục diện khiến cho người ta bất lực và tuyệt vọng, thậm chí cho tới bây giờ, địch nhân thật sự là ai, tất cả những hành động trước đó có ý nghĩa gì? Bọn họ đều không biết.


Từ lúc lên núi đến giờ, trong lòng Tô Bạch luôn cảm thấy ngột ngạt, đây là một loại cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung ra, giống như chính mình chính là dê vào miệng cọp.


Ông lão bên trong bức tranh này, Tô Bạch đã từng nhìn thấy, bé trai dưới chân ông lão chính là tiểu gia hỏa kia, điểm này, Tô Bạch có thể chắc chắn.


Thế nhưng, bọn họ đang ở trong bức tranh, Tô Bạch không thể mạng theo một bức tranh ra ngoài, đưa đến yêu động, sự tình sẽ không đơn giản như thế, nếu không, hòa thượng không cần ở chỗ này “cắt thịt nuôi ưng” rồi.


Chương 164

Bình Luận (0)
Comment