Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 163 - Chương 163 Thủy Ngân Sát Thi

Chương 163

Thủy Ngân Sát Thi


Chẳng qua, lúc Tô Bạch còn chưa nghĩ ra cách làm sao để thu dọn cục diện, ở một bên đường nhỏ khác, lại có một người lớn và một đứa nhỏ đi tới.


Hai người đều mặc quần áo Tây Tạng, làn da của bé trai rất đen, sống mũi cao, bước đi trầm ổn, người lớn có vẻ tuổi cao sức yếu.


- Ông nội, khi nào chúng ta về nhà?


- Nơi này không tốt ư?


- Không tốt, cháu nhớ núi, nhớ hùng ưng ở nhà.


- Ha ha, bé ngoan, cháu ở đây chờ ông nội một lúc, chờ ông nội trở về, ông nội liền dẫn cháu trở về.


- Vâng.


Bé trai người Tây Tạng đứng tại chỗ, lão nhân kia lên cầu, sau đó qua cầu, biến mất trong tầm mắt.


Tô Bạch liếc thoáng qua bé trai Tây Tạng kia, hắn càng nhìn càng cảm thấy giống, ngoại trừ sự chênh lệch về làn da, vẻ bề ngoài giống như đúc ra từ một khuôn.


Ngay khi Tô Bạch chuẩn bị gọi một tiếng, ở trên cầu lại xuất hiện một tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng đầu trọc, mặc áo cà sa màu xanh, tay trái cầm phật châu,tay phải cầm một chiếc bát chuyên dùng hóa duyên.


Thế nhưng trong bát không có cơm chay mà chính là tiền xu và tiền giấy.


Tiểu hòa thượng vẫn duy trì phong phạm của mình, thế nhưng mỗi lần ánh mắt tiểu hòa thượng nhìn về chiếc bát hóa duyên trên tay mình, khóe mắt vô thức giật giật.


Hiển nhiên, ngay cả chính tiểu hòa thượng cũng cảm thấy, mình giống như đi xin cơm.


……


Đúng thế, tiểu mập mạp, tiểu hòa thượng, tiểu Gia Thố đều tập hợp đầy đủ.


Hiện tại, Tô Bạch có chút không biết rốt cuộc đây là thế giới tinh thần của mập mạp hay là của những người khác, hoặc là đan xen nhau?


Như vậy liệu có phải hắn cũng có thể nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ?


Tô Bạch nhìn xung quanh, nhưng không có nhìn thấy chính mình, điều này không khỏi khiến cho hắn cảm thấy thất vọng, bởi vì hắn cho rằng, nếu như ông nội của Gia Thố xuất hiện, nếu xuất hiện dáng vẻ lúc bé của hắn, có lẽ là hình ảnh mẹ nắm tay hắn.


Khi ánh mắt ba đứa nhỏ đối mặt nhau, Tô Bạch bỗng nhiên cảm giác thân thể của hắn càng ngày càng nhẹ, nhẹ đến mức khiến cho hắn khó có thể tưởng tượng được, Tô Bạch bay lên, bay lên càng lúc càng cao.


Phía dưới, ba đứa nhỏ nhìn chằm chằm hắn, bọn họ đều ngẩng đầu, giống như còn đang trao đổi gì đó, thế nhưng Tô Bạch hoàn toàn không nghe được gì.


Lúc Tô Bạch bay đến đám mây, hắn nhìn thấy dưới cầu, một người phụ nữ dịu dàng nắm tay một đứa bé mặc quần áo sạch sẽ đi tới.


Bờ môi Tô Bạch ngập ngừng một chút, danh xưng kia, hắn không có gọi ra được khỏi miệng.


Đã nhiều năm trôi qua, Tô Bạch không nghĩ tới, mình được gặp lại bà ấy trong hoàn cảnh này.


Trên mây, sương mù dày đặc.


Rất nhanh, cầu gỗ xuất hiện ở dưới chân Tô Bạch, hai bên là lan can của cầu gỗ.


Trong đầu Tô Bạch vẫn là hình ảnh người phụ nữ nắm tay bé trai, trong lòng hắn xao động, thật lâu không thể lắng lại, thế nhưng theo bản năng, hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước, lần này không có giống như trước đó, đi vài trăm mét còn không qua được cầu, mà chính là đi hai, ba bước đã đi xuống cầu.


Phía trước là cửa của cung điện đạo quan được lợp bằng ngói xanh kia, một tay Tô Bạch chống đỡ lên vách đá, một tay che lấy lồng ngực mình, cắn răng, hít một hơi thật sâu, nước mắt ướt át bị hắn cưỡng ép thu lại.


Lúc này không thích hợp để đa sầu đa cảm, cho dù ở trong thế giới hiện thực, mỗi lần đến tết thanh minh, lúc Tô Bạch qua mộ cha mẹ tế bái, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt nào.


Tô Bạch thở ra một hơi, ổn định lại cảm xúc của mình, Tô Bạch xoay người, nhìn thấy trụ cầu phía sau lưng hắn, trên trụ cầu có chữ viết, Tô Bạch không hiểu, thế nhưng quay đầu lại nhìn chiếc cầu này, có nhiều thứ trở nên rõ ràng hơn, chiếc cầu kia, hẳn là có thể sao chép lại một số trí nhớ của người đã đi qua cầu, xem ra mập mạp, Gia Thố và hòa thượng đã đi qua đây.


Bây giờ bọn họ đang ở bên trong tòa cung điện trước mắt này ư?


Đầu tiên là mộ bia không có chữ, ngay sau đó là rắn yêu trong hồ sen, tiếp theo là chiếc cầu gỗ này, đủ để thấy núi Phục Long này không đơn giản.


Trước mắt, nơi thần bí và cũng là nơi có khả năng cất chứa đồ tốt nhất đã ở ngay trước mặt hắn, trong lòng Tô Bạch không phải là nóng lòng đi đào bảo vật, mà chính là một loại cảm giác bất an.


Tâm trạng bất an này của hắn đã xuất hiện trên đường đi tới đây, nhất là khi nhìn thấy tình cảnh nam nữ trên tiểu đình.


Bởi vì nó không giống với cảnh tượng thường thấy ở một đạo trường chân chính của đạo gia, quả thực so với Mật tông, nó càng thần bí hơn.


Tô Bạch cất bước đi về phía trước, khoảng cách giữa hắn và cửa tòa cung điện càng lúc càng gần, thế nhưng sự bất an của hắn càng thêm không ngừng tăng lên.


Bàn tay Tô Bạch để lên cửa, cửa rất lớn, hơn nữa cách đây không lâu vừa mới bị mở ra, có quá nhiều dấu vết để lại.


Tô Bạch đẩy cửa ra, một luồng khí tức mục nát và phủ bụi phả vào mặt.


Quả nhiên, đạo trường này hoặc là đã bị bỏ hoang, hoặc là đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó.


- Cậu đã đến.


Lúc này, một giọng nói suy yếu truyền vào tai Tô Bạch.


Người kia dựa vào cửa, lúc Tô Bạch đi tới, anh ta dựa ở cửa, cách Tô Bạch chưa đến năm mét.


Là Gia Thố.


Lúc này, so với lúc quyết đấu, Gia Thố càng thêm thê thảm, một tay còn sót lại của anh ta gần như bị bẻ cong, trước ngực anh ta là một lỗ thủng lớn, máu tươi không ngừng chảy ra, thậm chí còn loáng thoáng nhìn thấy trái tim đập.


Hai chân của anh ta bị một cây thương đâm xuyên qua nhau, giống như một chiếc tăm tre đâm xuyên vào hai miếng thịt ba chỉ.


Tô Bạch đi qua, ngồi xổm trước mặt Gia Thố.


- Như vậy mà cậu còn chưa chết, sức sống của cậu thật đáng sợ.


Tô Bạch thật sự không biết nói mấy lời đa sầu đa cảm đi an ủi người khác, ngược lại chuyện bỏ đá xuống giếng, hắn thông thạo hơn.


Gia Thố không có tâm tư tranh cãi với Tô Bạch, hiện tại toàn bộ tinh thần của anh ta đều dùng để kéo dài tính mạng, người bình thường nhận thương thế như vậy, cho dù có hai mạng cũng đã chết từ lâu, thế nhưng Gia Thố không giống thế, cao tăng Tây Tạng có một dạng nghị lực giống như núi cao sừng sững.


Lúc này, thật ra có lẽ cái chết là một loại giải thoát.


Một gia hỏa mặc áo giáp vàng nằm bên cạnh Gia Thố, mũ giáp bị đánh nát, đầu nát bét, thế nhưng không có máu tươi chảy ra, Tô Bạch nhìn ra được đây là kim giáp lực sĩ của đạo gia, chẳng qua nhìn thế nào cũng thấy giống một con cương thi mặc thêm áo giáp mà thôi, bên ngoài thần thánh, vẻ vang, thế nhưng bên trong lại vô cùng dơ bẩn.


Tô Bạch đưa tay ra tháo mũ giáp xuống, lộ ra một chiếc đầu người vô cùng dữ tợn, chiếc đầu kia đã lõm xuống, bên trong trống rỗng, nhưng có thủy ngân đang không ngừng chảy ra.


- Thủy ngân sát thi?


Tô Bạch hỏi.


Gia Thố khẽ gật đầu:


- Đúng thế, thủy ngân sát thi.


Thủy ngân sát thi, đầu tiên, chọn một người có oan khuất rất lớn trói chặt lại, sau đó khoét một cái lỗ sau gáy, khi người kia còn sống, từ từ rót thủy ngân vào, khiến cho người ta thừa nhận một loại tra tấn khó có thể tưởng tượng ra, thậm chí phía sau loại phương pháp này, cho dù nửa đường chết đi, linh hồn vẫn không được giải thoát, nhất định sẽ tiếp tục bị giam cầm trong cơ thể, sau đó lại dùng một số thuật pháp cố định lại, đến cuối cùng biến thành một bộ thủy ngân sát thi, bình thường loại thi thể này chỉ có thể xuất hiện trong hầm mộ của vương hầu, tướng lĩnh trong thời cổ đại, xem như là người thủ hộ cho ngôi mộ.


Năm đó, quân Xích Mi khởi nghĩa, đào lăng mộ của Hán Vũ Đế và Lữ Trĩ, trong lăng mộ của Lữ Trĩ có hai cỗ thủy ngân sát thi, khiến cho những binh sĩ Xích Mi đang đào mộ bị tổn thất nặng nề, đến sau cùng, quân Xích Mi vì muốn xả giận, báo thù cho những người anh em đã chết, lấy thi thể Lữ Trĩ ra, từng người qua gian thi.


Xích Mi: quân khởi nghĩa nông dân cuối thời Tây Hán bên Trung Quốc, bôi lông mày đỏ.


Chương 163

Bình Luận (0)
Comment