Chương 162
Cầu
Nhưng là lần một, lần hai còn tốt, bọn họ đã liên tục làm bảy, tám lần, chuyện này có chút nghiền ép thân thể của mình, điều này cũng chứng minh, bọn họ hẳn là trúng tà mới có thể điên cuồng làm loại vận động này, không biết bên dưới đám người kia có phải đã bắn ra máu rồi hay không?
Đi qua đình, cuối cùng đã đến chính điện, một toà nhà coi như còn có chút khí thế đạo trường của đạo gia, mặc dù chỉ là ngói xanh, thế nhưng lại có thể toát ra một khí tức đạo gia một cách tự nhiên, hòa quyện với khung cảnh xung quanh.
Chẳng qua từ chỗ Tô Bạch đến chỗ chính điện kia vẫn còn phải đi qua một chiếc cầu gỗ.
Cầu là thứ được xây dựng ra để giúp con người vượt qua chỗ khó đi, giống như sông, sơn cốc, thế nhưng ở chỗ này, cầu gỗ chính là cầu gỗ, phía dưới là đá bằng phẳng, ít nhất từ góc độ quan sát của Tô Bạch, nơi này không cần thiết phải xây dựng một chiếc cầu.
Hơn nữa nhìn giống như không phải là để trang trí.
Tóm lại, ở chỗ này, mỗi nơi đều có huyền cơ, chỉ cần sơ ý một chút, rất có khả năng xảy ra vấn đề, thậm chí còn là vạn kiếp bất phục, điểm này, trong lòng Tô Bạch rất rõ, tuy nói có đám người mập mạp đi trước dò mìn, thế nhưng hắn không phải là 100% an toàn.
Chiếc cầu gỗ này không dài, cũng không cao lắm, nó dài khoảng 10 mét. Không đoán được độ cao, vì chiếc cầu rất khác người, xây hẳn luôn phần dưới mặt cầu chứ không để rỗng.
Chẳng qua cho dù như thế nào, chiếc cầu gỗ này là con đường để đi đến tòa cung điện kia.
Tô Bạch trì hoãn một chút, sau đó bắt đầu đi lên cầu, bước chân đầu tiên, không có gì đặc biệt, Tô Bạch tiếp tục đi lên trước hai bước, hắn bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có sương mù xuất hiện.
Tô Bạch vô thức lui lại hai bước, đi xuống cầu.
Tô Bạch liếm môi, hắn biết, đây chính là không có biện pháp nào, cho dù biết ở phía trước có chỗ khác thường, hắn vẫn phải kiên trì bước về phía trước.
Lần thứ hai bước lên cầu, lần này tốc độ của Tô Bạch nhanh hơn, đồng thời sương mù cũng xuất hiện, nhanh chóng bao trùm lên Tô Bạch.
Tô Bạch tiếp tục đi, hắn phát hiện ra có gì đó không đúng, chiếc cầu này chỉ dài khoảng 10 mét mà thôi, chính hắn đã sắp đi được 100 mét, làm sao ngoại trừ lan can hai bên cầu và dưới chân hắn, hắn không nhìn thấy gì cả?
Lúc này, ở phía trước xuất hiện một bóng người, bóng người kia rất mập, thân hình mập mạp.
Đặc điểm của người này quá mức rõ ràng, chính là mập mạp.
- Mập mạp?
Tô Bạch gọi một tiếng.
Thế nhưng bóng dáng mập mạp kia không chút đáp lại.
Chờ đến khi Tô Bạch đến gần, đối phương vẫn mơ hồ như thế.
Chẳng qua, càng đến gần bóng dáng kia, Tô Bạch càng có cảm giác bước chân của hắn càng ngày càng trở nên nặng nề, loại cảm giác nặng nề này mang theo một loại tiết tấu tăng dần, giống như trên người hắn lập tức có thêm một quán tính, quán tính này lớn đến mức, lúc này Tô Bạch muốn thu chân lại cũng không được.
Thân ảnh mập mạp giống như một vùng nước xoáy, lực hút của nó càng ngày càng đáng sợ.
Khi lực hút đạt đến đỉnh, thân thể Tô Bạch không chống đỡ được nổi áp lực, quỳ trên mặt đất.
“Bịch”
Trong nháy mắt, sương mù biến mất.
Tô Bạch nhìn thấy phía dưới chân hắn không phải là cầu gỗ mà chính là một cây cầu bằng xi măng.
Hắn đứng lên nhìn xung quanh, xung quanh có thôn trấn, dưới cầu là một con sông, trong sông có mấy chiếc thuyền, chính là loại thuyền kiểu cũ.
Trong lúc Tô Bạch đang ngây người, ở phía đối diện của cây cầu, có một tiểu mập mạp một tay cầm kem, một tay cầm chặt tiền giấy, hoạt bát chạy tới chỗ này.
Từ vầng trán của tiểu mập mạp, Tô Bạch có thể thấy được đứa nhỏ này, hẳn là mập mạp lúc còn bé.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tô Bạch dường như có điều suy nghĩ, chính mình hẳn đã đi vào thế giới hồi ức, hoặc là thế giới tinh thần, về phần chiếc cầu kia làm sao lấy được trí nhớ của người xuống hoặc là sao chép lại, Tô Bạch không rõ.
Chẳng qua Tô Bạch hiểu, hiện tại hắn nên nghĩ cách làm như thế nào đi ra khỏi thế giới tinh thần đáng chết của mập mạp.
- Chú, tiền của chú rơi này.
Tiểu mập mạp chạy đến trước mặt Tô Bạch, chỉ vào dưới mặt đất.
Tô Bạch không có để ý đến, hắn chỉ cười cười, trên người hắn có cái rắm tiền, cách thức trêu chọc người ta của tên mập mạp này quá thấp, dĩ nhiên, bây giờ mập mạp khoảng 10 tuổi, có lẽ vẫn còn ngây ngô.
Tiểu mập mạp thấy Tô Bạch không có bị mắc lừa, không có nói gì, bĩu môi chuẩn bị rời đi.
Lúc đi qua người Tô Bạch, tiểu mập mạp bỗng nhiên dùng mông mình huých vào người Tô Bạch.
Tô Bạch đã sớm nhận ra ý đồ của tiểu mập mạp, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tức giận, nếu như đây quả thật là trong thế giới tinh thần của mập mạp, Tô Bạch quả thật có lý do để tức giận, bởi vì chiếc cầu xi măng này không có lan can, chỉ có hai khối cốt thép lớn ghép lại làm thành chiếc cầu để đi qua.
Khoảng 10 năm trước, loại cầu này thường được thấy ở nông thôn, thậm chí cho tới bây giờ, loại cầu này vẫn còn tồn tại ở một số nơi.
Mông tiểu mập mạp va vào trên người, thế nhưng Tô Bạch lại đứng im không nhúc nhích gì, ngược lại tiểu mập mạp bị văng ra, lảo đảo hai bước đến một bên cầu, thân thể giống như lảo đảo, sắp rơi xuống nước.
Tô Bạch đưa tay ra, giữ lấy phần gáy của tiểu mập mạp.
- Đau, đau.
- Còn nhỏ như vậy lại không học điều hay, đầu óc ngươi có bệnh à, đó là mưu sát.
Tô Bạch biết mập mạp không phải là người hiền lành, trung thực gì, cất giấu dưới bề ngoài phúc hậu là một trái tim tàn nhẫn, chẳng qua nếu ngay từ nhỏ, mập mạp đã có loại tính cách đó, Tô Bạch cần phải cân nhắc lại phương thức dao du với mập mạp.
Tuổi còn nhỏ, bởi vì trêu người không thành công liền nghĩ đến việc đẩy người ta xuống sông, nếu như chết đuối thì làm sao?
Chuyện này không thể giải thích qua loa là trò đùa của con trẻ, trên thực tế, thời đại internet hiện nay, thứ mà một đứa trẻ 10 tuổi hiểu được còn nhiều hơn những gì mà người lớn tưởng tượng, rất nhiều đứa nhỏ, ẩn giấu dưới vẻ ngoài trẻ thơ là nội tâm dơ bẩn đáng sợ.
- Tôi va vào không phải là người, tôi va vào quỷ.
Lúc này, mập mạp nói.
Quỷ?
Tô Bạch vô thức nhìn về dưới lòng bàn chân mình, phát hiện hai chân hắn thật sự lơ lửng giữa trời, cách chiếc cầu kia mấy cm.
- Tên quỷ quái này, ban ngày ban mặt lại dám ra ngoài làm càn, tiểu gia tôi chính là cháu trai của lão đầu lĩnh trấn Thạch Cảng, đừng để cho ông nội tôi nhìn thấy ngươi, nếu không ngươi xong đời rồi!
- A, còn rất ngang ngược.
Tô Bạch cười, tóm lấy tiểu mập mạp xuống cầu, sau đó ném tiểu mập mạp xuống dưới đất.
Trước đó lão đầu lĩnh trong miệng tiểu mập mạp không phải là băng đảng nào, mà là một cách nói của địa phương, lão đầu lĩnh là người lo liệu tổ chức tang lễ, phụ trách sắp xếp một số công việc liên quan đến hạ táng, trước kia được xem như đạo sĩ dân gian.
Tô Bạch đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể từ trong thế giới tinh thần của mập mạp chết bầm này ra ngoài, giết anh ta có được không?
Suy nghĩ này thoáng hiện qua đầu Tô Bạch, tiểu mập mạp cảm nhận được ánh mắt Tô Bạch mang theo sát ý, lúc này bị dọa sợ, vội vàng rụt cổ, hiện tại tiểu mập mạp không còn bao nhiêu dũng khí.