Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 184 - Chương 184 Ngại Xấu

Chương 184

Ngại Xấu


Tô Bạch thay một bồ quần áo, thuận tiện cao râu, lúc gần thu dọn xong, ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, là hòa thượng.


- Sao thế?


Tô Bạch đang đánh răng, hỏi.


- Ăn cơm thôi.


- À, đợi tôi một lát.


Tô Bạch thu dọn xong, một bên lau mặt, một bên từ trong nhà vệ sinh đi ra.


Tiểu gia hỏa nằm trên giường, một tay nắm chặt đuôi của Cát Tường, Cát Tường thế mà không có tức giận, cứ như thế ngồi trên giường, mặc cho tiểu gia hỏa đùa giỡn đuôi của mình.


Điều này khiến cho Tô Bạch cảm thấy có chút ngoài ý muốn, xem ra con mèo cao lãnh Cát Tường, đối xử không tồi với tiểu gia hỏa.


- Chúng tôi đi xuống trước, lúc nào cậu xong thì xuống.


Hòa thượng nói với Tô Bạch một tiếng, sau đó cùng Gia Thố đi xuống trước.


Tô Bạch đi đến bên giường, bế tiểu gia hỏa lên, nói với Cát Tường:


- Chúng tôi đi ăn cơm, ngươi có đi không?


Cát Tường không nhúc nhích, ngồi ở trên giường, thái độ giống như đối với thức ăn của nhân loại, xin miễn cho kẻ bất tài này. Điều này không khiến cho Tô Bạch cảm thấy kinh ngạc lắm, nhưng tiểu gia hỏa thấy bé mèo nhỏ không đi, nó có chút sốt ruột, vành mắt đỏ lên, giống như muốn khóc.


Cát Tường nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa, sau cùng nhảy xuống giường, đi tới bên chân Tô Bạch.


- Y y a a.


Tiểu gia hỏa nhìn thấy Cát Tường đi theo, cao hứng vỗ tay.


Bọn họ đi thang máy xuống lầu, ở bên dưới khách sạn, có chỗ phục vụ ăn uống, ở trên phương diện này, những khách sạn năm sao trong khu du lịch thường bỏ ra khá nhiều tâm tư, nơi này còn có biểu diễn văn hóa của dân tộc Khương.


Dĩ nhiên, thật ra tiết mục này cũng rất đơn giản, hơn mười người nam nữ mặc trang phục của dân tộc Khương ca hát, nhảy múa một chút. Tô Bạch nhớ kỹ nơi này có biểu diễn Tình Cửu Trại Thiên Cổ, chỉ là không phải ở trong khách sạn, mà là ở một sảnh sân khấu độc lập ở bên ngoài, điều kiện của sân khấu kia, dĩ nhiên tốt hơn ở đây nhiều, biểu diễn ở đây cũng chính là giúp vui cho thực khách ăn cơm mà thôi, mọi người chỉ xem náo nhiệt, không yêu cầu gì khác.


Hòa thượng và Gia Thố vốn dĩ ngồi ở bàn tròn bên ngoài, nhìn thấy Tô Bạch thế mà bế một đứa bé và dẫn theo một con mèo đen xuống, Gia Thố và hòa thượng đều giật mình.


Bế theo đứa nhỏ không quan trọng, quan trọng là hắn còn dẫn theo sủng vật, khi nhân viên phục vụ đi tới, Tô Bạch trực tiếp muốn một phòng bao riêng ở lầu hai, sau đó hắn vẫy tay với Gia Thố và hòa thượng, để hai người đi lên lầu hai.


Sau khi vào phòng, Tô Bạch đặt tiểu gia hỏa lên một chiếc ghế, Cát Tường nhảy lên ghế, ngồi chung với tiểu gia hỏa.


Hai tay tiểu gia hỏa ôm lấy Cát Tường cọ cọ, Cát Tường từ từ nhắm mắt lại, dáng vẻ giống như rất hưởng thụ.


Một lát sau, hòa thượng và Gia Thố cũng đi đến, thấy tiểu gia hỏa, hai tay hòa thượng chắp tay trước ngực, niệm một tiếng a di đà phật.


Tiểu gia hỏa bĩu môi, cố ý không nhìn hòa thượng, xem ra tiểu gia hỏa còn chưa tiêu tan ấn tượng xấu với hòa thượng, dù sao nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ, suy nghĩ đơn thuần, không giống như loại người già đời như Tô Bạch, cho dù trước đó mọi người tính toán nhau như thế nào, đến sau cùng vẫn có thể cười ha hả, cùng nhau ăn cơm.


Cát Tường có thể cảm ứng được tiểu gia hỏa bài xích hòa thượng, nó hơi đứng thẳng người, trong mắt mang theo sự sắc bén, nhìn chằm chằm hòa thượng.


Trong lúc nhất thời, hòa thượng đứng ở đó, ngồi không được, đứng cũng không xong.


Hiển nhiên là bị con mèo này bỗng nhiên dâng lên địch ý, thậm chí là sát ý, khiến cho có chút rơi vào tình huống khó xử.


Cát Tường là con mèo do Lệ Chi nuôi, đến bây giờ Tô Bạch vẫn không nhìn thấu nó, con hàng này luôn có dáng vẻ lười biếng, chưa từng thấy nó nghiêm túc, nhưng bây giờ nhìn nó đối xử với tiểu gia hỏa, có vẻ như thái độ của nó rất nghiêm túc, thậm chí bởi vì tiểu gia hỏa chán ghét hòa thượng, nó sinh ra sát ý với hòa thượng.


Tô Bạch đưa tay ra xoa đầu Cát Tường, trấn an nó một chút.


Lúc này Cát Tường mới đem ánh mắt địch ý của mình rời khỏi người hòa thượng, sau đó nằm trên ghế, tiểu gia hỏa thế mà cũng học theo dáng vẻ của Tô Bạch, đưa tay xoa đầu Cát Tường.


Hòa thượng thở dài nhẹ nhõm, nhưng không có ngồi xuống, mà chính là chủ động đi tới.


- Tô Bạch, để bần tăng cầu phúc cho đứa nhỏ này.


Tô Bạch nghe thấy được câu này, hắn có chút hơi kinh ngạc và nghi ngờ, có lẽ là do trạng thái của hắn còn chưa có hoàn toàn thoát khỏi thế giới chuyện xưa, hắn luôn cảm thấy hòa thượng có suy nghĩ gì đó đặc biệt.


Hòa thượng biết lo lắng của Tô Bạch, cho nên tiếp tục nói:


- Có con mèo này ở đây, bần tăng không làm được hoa chiêu gì, chỉ là một loại gột rửa và cầu phúc đơn giản, có thể phù hộ cho đứa bé, sau này phúc dày an khang.


Tô Bạch khẽ gật đầu, nếu như hòa thượng thật lòng vì tiểu gia hỏa làm gột rửa và cầu phúc, thật đúng là một loại phúc khí lớn, từ xưa đến nay, mời cao tăng đến gột rửa cho đứa nhỏ, cũng chỉ có danh môn, quý tộc mới có tư cách này, hơn nữa, tuy lòng dạ hòa thượng thâm sâu, nhưng hòa thượng quả đúng là một cao tăng có đạo hạnh, để anh ta gột rửa cầu phúc, thật đúng là cơ duyên chỉ có thể ngộ, mà không thể cầu.


Lúc này Gia Thố cũng đi tới, nói:


- Cho dù nói thế nào, tôi cũng nợ đứa bé này một ơn cứu mạng, tôi cũng cầu phúc cho đứa bé này.


Một cao tăng Mật tông, một cao tăng Trung Nguyên đều nguyện ý cầu phúc cho tiểu gia hỏa, cho dù ở trong thế giới chuyện xưa, bọn họ còn muốn ăn tiểu gia hỏa, tóm lại, bây giờ xem ra, đây đúng là một cơ duyên lớn.


Tô Bạch dĩ nhiên sẽ không từ chối, hơn nữa hòa thượng nói đúng, nếu như bọn họ có suy nghĩ không an phận, Cát Tường có thể cảm ứng được, linh giác của con mèo này còn đáng sợ hơn những gì hắn tưởng tượng.


Tô Bạch đưa tay ra bế tiểu gia hỏa, đặt tiểu gia hỏa lên trên mặt bàn, tiểu gia hỏa có chút mờ mịt, vô thức nhìn Tô Bạch.


- Đừng sợ, đây là chỗ tốt cho con.


Tô Bạch an ủi, sau đó ra hiệu cho hòa thượng và Gia Thố có thể bắt đầu được rồi.


Một cao tăng thật sự có đạo hạnh, trong cả một đời, họ chỉ cầu phúc cho một số lượng nhất định, bình thường sẽ không quá ba người, cho nên danh ngạch này rất quý giá, Tô Bạch cảm thấy, khả năng hòa thượng và Gia Thố muốn đền bù chính mình đã từng làm thương tổn tiểu gia hỏa, dĩ nhiên quan trọng nhất chính là, Tô Bạch cảm nhận được, trước đó, hình ảnh một mình tiểu gia hỏa bò từ trên núi xuống yêu động, đã khiến cho bọn họ xúc động.


- Chư phật bồ tát tâm chú đại đoàn: Án, đạt, liệt, đô đạt liệt, đô liệt, toa cáp.


Hãy chặt đức gốc rễ luân hồi, miễn trừ tất cả ma chướng, tiêu trừ tất cả tai nạn, điều mong cầu được như nguyện.


Trong miệng Gia Thố đọc chú ngữ, một luồng ánh sáng bao phủ trên người tiểu gia hỏa.


- Chú ngữ của Phật Dược Sư Lưu Ly: Đạt nhã tha ông bối khán kiệt bối khán kiệt mã cáp bối khán kiệt nhiệt trát tát mẫu ân dát đắc toa cáp.


Theo kinh Phật nói, chỉ cần tụng chú ngữ này, chẳng nhưng có thể kéo dài tuổi thọ, diệt trừ tất cả tai kiếp đau khổ, cũng lấy được công đức vô lượng.


Hòa thượng đọc bùa chú này, một tầng ánh sáng nhạt ngưng tụ trên trán tiểu gia hỏa.


Tiểu gia hỏa nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, cậu bé có chút hoảng sợ, thế nhưng thấy Tô Bạch không có động tĩnh gì, bé mèo nhỏ cũng không động tĩnh gì, cậu bé liền ngoan ngoãn ngồi trên bàn nhận lấy cầu phúc.


Cầu phúc kéo dài khoảng 15 phút, sắc mặt hòa thượng và Gia Thố đều có chút trắng bệch, hiển nhiên đối với bọn họ mà nói, loại cầu phúc này tiêu hao rất nhiều sức của bọn họ, đủ để thấy được, lần này, ít nhất bọn họ không giữ lại gì.


Sau khi kết thúc, Gia Thố và hòa thượng đều ngồi xuống ghế, bắt đầu tĩnh khí ngưng thần để khôi phục.


Tô Bạch kéo cái yếm của tiểu gia hỏa ra, phát hiện trên bụng của tiểu gia hỏa có hai ấn ký, một là ấn ký vạn Phật của Phật môn, một là ấn ký đầu sói.


Hai gia hỏa kia thật sự có lòng, đây không đơn giản chỉ là cầu phúc, sau này nếu như tiểu gia hỏa gặp phải nguy hiểm gì, thậm chí có thể mượn năng lực của Gia Thố và hòa thượng, mà loại năng lực này sẽ tăng lên theo cảnh giới của hòa thượng và Gia Thố, càng lúc càng lớn, đồng thời Tô Bạch cũng cảm thấy một trong hai tên gia hỏa này, rất có khả năng thành phật.


Lúc này, ánh mắt Cát Tường nhìn về phía hòa thượng cũng hòa hoãn hơn.


Chỉ có tiểu gia hỏa kia, đầu tiên là cúi đầu xuống nhìn bụng nhỏ của mình, sau đó đưa tay sờ lên, phát hiện không xóa được, trong nháy mắt vậy mà lại khóc.


Cậu bé.


Ngại xấu…


Chương 184

Bình Luận (0)
Comment