Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 183 - Chương 183 Nhiệm Vụ Kết Thúc Như Thế Nào

Chương 183

Nhiệm Vụ Kết Thúc Như Thế Nào


“Mập mạp đưa đứa nhỏ đến suối nước nóng trong căn nhà gỗ nhỏ, nhiệm vụ của anh ta hoàn thành liền được truyền tống rời đi, tôi và Gia Thố tốn rất nhiều thời gian mới cướp được đứa nhỏ từ chỗ oán anh kia về.”


- Ngay từ đầu, chúng tôi chỉ cho rằng oán anh cảm thấy cô độc, muốn tìm một người bạn chơi cùng, thế nhưng sau đó chúng tôi mới phát hiện, nó muốn tìm một thân thể để ký túc, bởi vì trên người chúng tôi đều có thương tổn, cho nên chỉ có thể giằng co với nó, thời gian có chút lâu. Đến cuối cùng, khi oán anh chuẩn bị đoạt xá, bần tăng và Gia Thố liền quyết định được ăn cả, ngã về không, cùng oán anh liều mạng, hai bên đều bị tổn hại, nói thật, khi đó bần tăng đã tuyệt vọng, bởi vì trước khi bị bần tăng và Gia Thố đánh cho hồn phi phách tán, oán anh đã dùng nguyền rủa để vây khốn chúng tôi ở suối nước nóng, chúng tôi đã không còn sức phá giải nó.


(Đoạt xá có thể hiểu là đoạt xác, lấy thân thể của người khác.)


Tô Bạch trầm mặc một lúc, hỏi:


- Nhiệm vụ kia, hoàn thành như thế nào?


- Là đứa bé kia, nó tự mình bò ra khỏi căn nhà gỗ, bò xuống núi, tự mình bò vào trong yêu động, phát động nhiệm vụ hoàn thành.


Hòa thượng nói đến đây, hít sâu một hơi, niệm một tiếng:


- A di đà phật.


Hiển nhiên, cho dù hòa thượng có ngàn vạn khôn ngoan, thế nhưng đến sau cùng, một đứa nhỏ non nớt trắng nõn, dựa vào hai tay và đầu gối của mình bò qua những cục đá thô ráp, sắc bén để xuống núi, chủ động bò vào yêu động có nồng đậm yêu khí, đây là một hình ảnh như thế nào.


Tô Bạch hít sâu một hơi, sau đó nắm chặt tay lại.


- Hòa thượng, anh nói xem có phải tôi là người quái gở không.


Giọng nói của Tô Bạch mang theo chút run rẩy:


- Trước đó, tôi dự định đứa nó đến yêu động, đây vốn dĩ chính là kết quả mà chúng ta mong muốn, thế nhưng khi tôi biết đứa bé chủ động tự mình bò vào yêu động, trong lòng tôi, ha ha ha, thật đúng là khó chịu.


- A di đà phật, bần tăng cũng giống như thế, dù trước khi đứa bé sinh ra, bần tăng còn muốn ăn thịt nó.


- Hai người còn muốn tiếp tục ngâm à?


Gia Thố khoác trên người một chiếc áo choàng tắm đi tới, sau đó anh ta nhìn về phía Tô Bạch, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói một tiếng:


- Xin lỗi, tôi không có đưa tiễn tốt thằng bé đoạn đường cuối cùng.


- Là tôi có lỗi với nó, nó tin tưởng tôi, cho nên mới chủ động đi theo tôi xuống núi Phục Long, đến sau cùng, lại để nó lẻ loi trơ trọi bò vào yêu động.


Tô Bạch đi ra khỏi suối nước nóng, ba người cùng nhau rời đi, quay về chỗ khách sạn, lúc đi vào thang máy, Tô Bạch còn có chút mất hồn mất vía.


Hòa thượng và Gia Thố đứng bên cạnh Tô Bạch, không nói gì.


Cửa thang máy mở ra, ba người đi về phòng mình, hòa thượng dùng thẻ phòng mở cửa phòng mình, sau đó một đồ vật lông xù thò đầu ra, là một con hồ ly màu đen.


Hòa thượng có chút ngoài ý muốn, anh ta không nghĩ tới con hồ ly này thế mà lại bị chính mình từ trong thế giới chuyện xưa mang ra ngoài, hòa thượng cảm ứng một chút, lắc đầu nói:


- Con hồ ly này một chút linh tính cũng không có, chỉ là một con vật ngu ngốc.


Trong lòng Tô Bạch bỗng nhiên bùng cháy lên một hy vọng, sau đó hắn lập tức mở cửa phòng mình, hòa thượng ôm hồ ly, cùng Gia Thố đi theo sau, hiển nhiên lúc này bọn họ muốn nhìn một chút, nếu như hồ ly có thể đi ra ngoài cùng bọn họ, như vậy đứa bé kia thì sao?


Thế nhưng, hy vọng càng nhiều, thất vọng lại càng lớn, trong phòng Tô Bạch trống rỗng, căn bản không có đứa nhỏ nào.


Gia Thố và hòa thượng thở dài, ra khỏi phòng Tô Bạch, giúp Tô Bạch đóng cửa lại.


Tô Bạch mím môi, vành mắt ướt át, nhưng lần này chỉ có một mình, hắn không lựa chọn chịu đựng mà chính mình nằm ở trên giường khách sạn năm sao, mặc cho nước mắt của mình rơi xuống.


Có lẽ vào lúc này, hắn chỉ có thể rơi một chút nước mắt cho tiểu gia hỏa kia, nếu như ngay cả nước mắt, hắn cũng keo kiệt, vậy hắn không đáng làm người.


Tuy hắn quả thật là cặn bã, so với một đứa nhỏ vì chính mình mà bò vào yêu động, hắn thật đúng là một đống bùn nhão vừa dơ lại vừa thối.


Đúng lúc này.


Một bàn tay nhỏ trắng nõn bỗng nhiên từ trong chăn vươn ra…


Bàn tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra, ngây ngô xoa nước mắt trên mặt Tô Bạch, Tô Bạch sững sờ, quay đầu lại, sau đó cả người bật dậy, hai tay giữ chặt lấy mép chăn, cẩn thận xốc lên.


Lúc này tiểu gia hỏa chỉ mặc một cái yếm hồng, hai tay che lấy mặt mình, sau đó chậm rãi dịch tay ra, vừa nhìn Tô Bạch, vừa đạp chân nhỏ, cười ha hả.


Tô Bạch đang cười, tiểu gia hỏa cũng đang cười, một lớn một nhỏ đều đang cười.


Tiểu gia hỏa giang hai tay về phía Tô Bạch.


Cầu ôm ôm.


Tô Bạch vươn tay ôm đứa bé vào trong ngực, kề sát vào mặt tiểu gia hỏa.


Tô Bạch từ bên trong thế giới chuyện xưa đi ra, hắn đã lâu không có cạo râu, đâm vào trên gương mặt non mịn của tiểu gia hỏa, khiến cho tiểu gia hỏa khó chịu, thế nhưng Tô Bạch có thể thấy được, tiểu gia hỏa thật sự thích hắn.


Đứa nhỏ này không thích hòa thượng và Gia Thố, bởi vì hai người kia từng có dự định ăn nó, cho nên Tô Bạch có thể chắc chắn, lúc đó tiểu gia hỏa tự mình chủ động bò vào yêu động, nhất định là vì hắn, không phải vì đám người hòa thượng.


Thậm chí có vài chuyện còn chưa nói, nhưng Tô Bạch có thể đoán ra được, hòa thượng nhất định đã nói với tiểu gia hỏa, chỉ khi nó bò vào yêu động, mới có thể cứu được hắn.


Tiểu gia hỏa được Tô Bạch đặt lên giường, một bên mút ngón tay, một bên dùng chân nhỏ đạp nhẹ lên cằm Tô Bạch.


Tô Bạch giả bộ như rất tức giận, lật tiểu gia hỏa lại, đánh nhẹ vào mông tiểu gia hỏa.


Cảnh tượng này, nếu như để cho người quen biết với Tô Bạch nhìn thấy, có lẽ sẽ khiếp sợ đến mức rơi cả mắt kính, cho dù là thế giới hiện thực hay ở trong thế giới chuyện xưa, Tô Bạch tuyệt đối là một người tâm ngoan thủ lạt, thậm chí ngay cả người như hòa thượng đều không khống chế được hắn, còn bị hắn cho ăn thua thiệt, nhưng vào lúc này, Tô Bạch giống như một người cha bình thường đang chơi đùa với con trai mình, hình ảnh này rất ấm áp, ấm áp đến mức khiến cho người ta có chút không tiếp thu được.


- Meo.


Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng mèo kêu.


Tô Bạch thiếu chút nữa đã quên mất, bên cạnh hắn thật ra còn có một con mèo.


Cát Tường thành thơi từ trên ban công nhảy vào, bên trong miệng còn ngậm một cái túi, trong túi là hai bịch sữa bò.


Có lẽ tiểu gia hỏa và con hồ ly của hòa thượng được truyền tống ra cùng một lúc, khi đó đám người Tô Bạch còn đang ở suối nước nóng bên trong hội sở của khách sạn, tiểu gia hỏa và hồ ly phân biệt xuất hiện ở trong phòng Tô Bạch và hòa thượng.


Cát Tường vẫn luôn ở trong phòng khách, điều khiến cho Tô Bạch có chút ngoài ý muốn chính là, con mèo vẫn luôn giữ phong thái cao lãnh, thế mà nguyện ý đi lấy sữa bò cho tiểu gia hỏa uống.


Tô Bạch nhận lấy chiếc túi trong miệng Cát Tường, hai bịch sữa bò này vẫn còn ấm, ngón tay hắn khẽ xé mép túi, sau đó đưa cho tiểu gia hỏa.


Tiểu gia hỏa rất thông minh, hai tay cầm lấy bịch sữa bò, không ngừng mút vào chỗ miệng bịch sữa mà Tô Bạch xé ra, bàn chân nhỏ không ngừng đung đưa, vừa ăn, vừa chơi quên cả trời đất.


Chương 183

Bình Luận (0)
Comment