Chương 182
Kết Thúc Thế Giới Cương Thi Tiên Sinh
Trước đó trong đầu Tô Bạch đã tưởng tượng qua vô số cực hình mà chính mình có thể sẽ gặp phải, dù sao 10 ngày bôn ba, có quá nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung.
Chỉ là Tô Bạch thật đúng là không nghĩ tới người phụ nữ này thế mà ác độc như vậy, trực tiếp như vậy, nếu như bà ta dùng những phương pháp khác để giày vò thân thể Tô Bạch, Tô Bạch có thể cắn răng tiếp tục chống đỡ, thế nhưng một đao đâm xuống vị trí quan trọng kia, cho dù là người có tính cách cứng cỏi như Tô Bạch, cũng cảm thấy đổ mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, ông lão trong phòng bên khẽ gõ bút lông trong tay xuống.
Tay của bà lão đột nhiên dừng lại, dao găm trong tay bà ta không có đâm vào bộ phận quan trọng của Tô Bạch, mà chính là đâm vào đùi hắn.
- Ông có hứng thú với thằng nhóc này?
Nữ luyện khí sĩ nhìn ông lão kia.
Ông lão lắc đầu, chỉ là có chút buồn bực nói:
- Chẳng qua tôi cảm thấy không nên đáng tiếc như thế.
- Ông tiếc điều gì?
Nữ luyện khí sĩ có chút không hiểu.
- Chính là tôi và bà nói thêm mấy câu, một người liền có thể chuyển từ chết sang sống, đây là một loại chuyện rất thú vị, không phải sao?
Nữ luyện khí sĩ buông tay ra, để dao găm đâm vào đùi Tô Bạch, sau đó bà ta nhìn bốn xung quanh, cười to.
- Ông đang nói đến cậu ta ư? Cậu ta có thể sống ra ngoài à? Ông biết nơi này là nơi nào không?
- Tôi dĩ nhiên biết.
Ánh mắt của ông lão có chút trống rỗng, câu nói này của ông ta có thâm ý.
Nơi này là thiên lao do triều đình cung cấp cho nhóm người luyện khí sĩ, nó là một thiên lao theo đúng nghĩa, người đi vào nơi này, trừ khi là có ý tứ của nữ luyện khí sĩ, nếu không, ai cũng không ra được.
Thế nhưng, lão đầu đang nhìn chính thế giới này, nếu như chí cao vô thượng của thế giới này muốn chàng trai trẻ này ra ngoài, một thiên lao thì có cái rắm gì?
- Được, vậy tôi sẽ để cho ông tận mắt nhìn thấy, cũng có lúc ông nhìn lầm!
Nữ luyện khí sĩ đánh một chưởng về phía trán Tô Bạch, đây là không có ý định hành hạ, mà chính là muốn một chiêu giết chết Tô Bạch, để cho những lời ông lão này vừa nói hoàn toàn biến thành những lời nói nhảm.
Thế nhưng, ngay khi tay nữ luyện khí sĩ còn chưa có hạ xuống, một luồng ánh sáng trắng bỗng nhiên bao phủ lên người Tô Bạch.
Trong nháy mắt, Tô Bạch biến mất.
Tay nữ luyện khí sĩ còn lơ lửng giữa không trung, nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, bà ta không dám tin vào mắt mình.
Ông lão cười ha hả, bắt đầu tùy ý đặt bút lên quyển sách trước mặt mình, thứ ông ta viết ra không phải là Thôi Bối Đồ, mà chính là hoài nghi và chứng thực của ông ta đối với thế giới này, bây giờ, chứng cứ tốt nhất đã hiện ra ngay trước mắt ông ta, ông ta muốn ghi chép lại, cho dù loại ghi chép này có lẽ chỉ là một loại phí công.
Nữ luyện khí sĩ đánh một chưởng vào dây xích trong lồng sắt, lòng bàn tay của bà ta đã chảy máu, máu thịt be bét, đủ để thấy được lúc này bà ta điên cuồng như thế nào, bà ta thấy ông lão còn đang múa bút thành văn, giận dữ hét lên:
- Nói cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!
Ông lão ném bút lông lên trên mặt đất, xé rách sách, ném lên xung quanh, sau đó cất tiếng cười to.
- Bà hãy nhìn tất cả xung quanh mình đi, đây là một sản phẩm thất bại, nó sẽ bị xóa bỏ.
- Nhà của chúng ta, sự hiện hữu của chúng ta, những thứ chúng ta thấy, thật ra đều là một loại thử nghiệm, hiện tại đã chứng minh, thử nghiệm của nó thật bại, chúng ta và tất cả mọi thứ ở xung quanh chúng ta đều không cần thiết phải giữ lại.
….
“Vù.”
Tô Bạch bỗng nhiên cảm nhận được một loại cảm giác tuyệt vọng, hít thở không thông, giống như toàn bộ thế giới này đều cách hắn rất xa, một loại cảm giác tuyệt vọng lóe lên trong đầu, tai mũi mắt miệng đều bị nước bao trùm.
Lập tức có một cái tay vươn ra, giữ lấy bả vai Tô Bạch, kéo hắn lên.
Thân thể Tô Bạch nhẹ bẫng, không khí trong lành.
Dần dần, ánh mắt hắn trở nên rõ ràng hơn, đến sau cùng, Tô Bạch nhìn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh hắn, là một suối nước nóng, xung quanh còn có nhân viên phục vụ đang đi lại.
Tô Bạch trùm khăn mặt lên mặt của mình, cuối cùng cả người hắn cũng có cảm giác buông lỏng.
- Cậu sao rồi? Cậu nhận loại hành hạ gì?
Giọng nói của hòa thượng vang lên bên tai Tô Bạch.
Tô Bạch không nói chuyện, hắn cũng không thể nói lúc trước, hắn thiếu chút nữa bị người ta thiến.
Tô Bạch theo bản năng nhớ ra thứ gì đó, đưa tay ra sờ dưới đáy hồ, quả nhiên sờ đến một thứ đồ băng lãnh, là con dao găm kia. Trước đó nữ luyện khí sĩ dùng dao găm đâm vào đùi Tô Bạch, vậy mà nó cũng được truyền tống trở về.
Cho dù như thế nào, thế giới chuyện xưa lần này, thu hoạch được bao nhiêu điểm cốt truyện đã không còn quan trọng, có được con dao găm này, coi như đã không lỗ vốn.
- Trước đó bần tăng còn lo lắng cho cậu không chống đỡ được lâu như thế.
Hòa thượng mang theo chút xin lỗi, nói:
- May mà cậu không chết.
Đầu óc Tô Bạch đã khôi phục thanh tỉnh, vứt khăn mặt ra, ném vào trong suối nước nóng.
- Vì sao lại lâu như thế?
Đúng thế, vì sao lại lâu như vậy, ròng rã 10 ngày!
Nếu như không phải hắn giết đồ đệ của nữ luyện khí sĩ kia, đối phương muốn hành hạ hắn cho hả giận, có lẽ hắn không sống được đến bây giờ.
- Sau khi chúng tôi thoát khỏi những luyện khí sĩ Mãn Thanh liền đi thẳng đến yêu động.
Hòa thượng bắt đầu kể lại:
- Chỉ là, vốn dĩ chúng tôi cho rằng có thể thoải mái hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng vẫn xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.
- Tô Bạch, cậu còn nhớ lúc chúng ta mới đi vào thế giới chuyện xưa này, chúng ta gặp một đội binh lính nhà Thanh hộ tống một chiếc xe ngựa chứ?
- Ý của anh là oán anh kia?
- Đúng, chúng tôi vốn dĩ dự định trực tiếp vòng qua oán anh kia, thế nhưng, đêm hôm ấy, người kia vẫn luôn ôm đứa bé, nhân lúc tôi và Gia Thố không chú ý liền bế nó đi đến suối nước nóng trong căn nhà gỗ nhỏ.
- Là mập mạp sao?
Tô Bạch hỏi.
- Đúng, là anh ta.
Hòa thượng xác nhận:
- Anh ta che giấu rất tốt, thật ra bần tăng nên sớm phát hiện.
- Điều này không liên quan gì đến anh, nó liên quan đến tôi, lúc trước anh không biết mập mạp, nhưng tôi biết.
- Lúc thông báo về thế giới chuyện xưa lần này, tôi nên chú ý tới, tôi có thể nhìn thấy tên ba người chúng ta, tôi, anh và Gia Thố, không có mập mạp, dựa theo tình huống bình thường mà nói, tôi biết anh ta, tên của anh ta nên hiện ra, mà không phải là mơ hồ không rõ.
- Có lẽ nhiệm vụ chủ tuyến của anh ta, không giống với chúng ta, nhưng nhiệm vụ chủ tuyến 1 hẳn là giống nhau, nhiệm vụ chủ tuyến 2 khác biệt, nhiệm vụ chủ tuyến 2 của anh ta, không phải là đưa đứa nhỏ đến yêu động… Mà chính là đưa đến suối nước nóng trong căn nhà gỗ nhỏ!
Lúc hòa thượng nói ra những lời này, giọng nói của anh ta trầm thấp, hiển nhiên chuyện này đã làm bộc phát lửa giận trong lòng anh ta, hiện tại còn chưa có biến mất, lấy tâm tính của hòa thượng, đến bây giờ hòa thượng còn có cảm xúc về chuyện này, đủ để thấy được, mập mạp lâm thời phản bội, mang đến đả kích lớn đến mức nào với hòa thượng.
- Sau đó thì sao?
Tô Bạch hỏi.