Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 181 - Chương 181 Đâm Hướng Hạ Bộ

Chương 181

Đâm Hướng Hạ Bộ


Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại chưa tới mười mét, kiếm trong tay người phụ nữ bay ra, đâm về phía Tô Bạch.


Tô Bạch không thể không lộn một vòng để tránh thoát thanh kiếm, thế nhưng tốc độ của hắn chậm xuống, trên cơ bản, người phụ nữ đã đến gần sát hắn, đám kỵ binh phía sau càng lúc càng đến gần.


Đoạn sau nếu hắn thật sự bị bắt, Tô Bạch thật đúng là có chút hoảng sợ.


Bà lão này rõ ràng đã tức đến nổ phổi, bà ta đã không còn tâm cảnh của luyện khí sĩ, sau khi thanh kiếm bay trở về tay của bà ta, bà ta lại trực tiếp đánh về phía Tô Bạch.


Tô Bạch nửa nằm trên mặt đất, phần eo phát lực, hai tay đập mạnh lên mặt đất, cả người bay lên không trung, một chân đạp về phía người phụ nữ, người phụ nữ cầm kiếm chuyển hướng, thân kiếm nghiêng đi, một cước của Tô Bạch đạp lên thân kiếm, ngay sau đó người phụ nữ đánh một chưởng lên vị trí chuôi kiếm, một âm thanh vang lên, thân kiếm chấn động, Tô Bạch chỉ cảm thấy cái chân kia của mình tê dần, cả người ngã xuống đất.


Người phụ nữ không chút do dự, một bước đi đến, một kiếm đâm vào ngực Tô Bạch.


Tô Bạch vẫn luôn nắm chặt dao găm trong tay, hắn vung dao găm lên, dao găm và thanh kiếm va chạm, lực đạo của đối phương hoàn toàn áp đảo Tô Bạch, Tô Bạch chỉ cảm thấy cổ tay và lòng bàn tay của mình đau nhói, dao găm bay ra ngoài, kiếm của đối phương cũng bị xê dịch, nhưng vấn giống như cũ, đâm vào lệch phía bên trái bụng Tô Bạch.


Chẳng khác gì đóng đinh Tô Bạch lên trên mặt đất.


Tô Bạch vô thức bắt đầu chuẩn bị chuyển sang trạng thái cương thi, thế nhưng ngay khi ánh mắt Tô Bạch vừa mới xuất hiện một chút màu xanh, trong lòng bàn tay của người phụ nữ xuất hiện một tờ bùa, trực tiếp dán lên trán Tô Bạch.


Một cỗ lực lượng hoàn toàn trấn áp Tô Bạch, sát khí của cương thi trực tiếp bị đánh trở về, thân thể Tô Bạch đang nhấc lên, lại nặng nề rơi xuống đất.


Hiển nhiên đối phương rất hiểu hắn, rõ ràng là đã quan sát nhóm người hắn rất lâu.


Tô Bạch cảm thấy hoảng sợ, nếu như lúc trước đám thính giả phương Tây không có xuất hiện làm rối, có lẽ ngay cả người luyện khí sĩ kia, hắn cũng không giết được.


- Cậu giết đồ đệ của tôi, ha ha ha, tôi sẽ không để cho cậu sống tốt, tôi sẽ không cho cậu chết một cách thoải mái, tôi sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết.


Người phụ nữ trở nên điên cuồng.


Ngay sau đó, những kỵ binh kia đã đi tới, một số người lập tức xuống ngựa, dùng xích sắt để trói Tô Bạch lại.


- Không cho phép các người tháo lá bùa trên trán cậu ta xuống, cũng không cho phép các người giết chết cậu ta.


Sau khi bỏ lại câu nói này, người phụ nữ nhanh chóng rời đi, hiển nhiên, bà ta vẫn còn có mục tiêu và con mồi.


Còn Tô Bạch.


Chỉ là một con cá sa lưới.


…….


Lá bùa trên trán Tô Bạch mang theo một lực hút đáng sợ, từ trên cảm giác của Tô Bạch có thể hình dung, nó còn dính chắc hơn cả keo 502, gần như là có sẵn trên da hắn.


Điều này khiến cho Tô Bạch cảm thấy mấy lá bùa chú của mập mạp, quả đúng là kém xa cả Thái Bình Dương.


Trên đường đi, Tô Bạch đều bị bịt mắt, nhốt trong một chiếc lồng sắt, sau đó Tô Bạch có thể cảm giác được, hắn được “vận chuyển” trên thuyền, bởi vì hắn nghe được tiếng nước và cảm nhận được mặt đất lắc lư.


Người phụ nữ kia không có ý định để hắn chết một cách thống khoái, mà chính là từ từ bào cách hắn, đối với Tô Bạch mà nói, đây là một tin tức tốt, chỉ cần trước khi hắn bị bào cách chết, đám người mập mạp có thể đưa tiểu gia hỏa đến yêu động, như vậy thế giới chuyện xưa lần này kết thúc, bản thân hắn cũng sẽ được triệu hoán về thế giới hiện thực, rời đi địa phương đáng chết này.


(Bào cách: dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa)


Những luyện khí sĩ Mãn Thanh này thật đúng là rất lợi hại, nhưng ở trước mặt Phát Thanh Khủng Bố lại không đáng là gì.


Chỉ là, đi về phía trước được 7 ngày, mãi cho đến khi Tô Bạch chuyển từ đường thủy sang đường bộ, ở trên xe ngựa lắc lư thêm hai này.


Nơi này vẫn chân thực như thế.


Chờ đến khi bọn họ tháo miếng vải đen trên đầu hắn ra, sau đó nhốt hắn vào một lồng giam được làm hoàn toàn từ sắt tinh luyện, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường.


Gần 10 ngày, đám người mập mạp đang làm gì, mười ngày còn không thể đưa tiểu gia hỏa về yêu động ư?


Thời gian 10 ngày, cho dù là hiệu suất của phụ nữ tiền mãn kinh có thấp như thế nào đi chăng nữa, sự tình hẳn là đã giải quyết xong, bà ta cũng sắp trở về, chẳng lẽ hắn thật sự phải nếm thử tư vị 10 đại cực hình của Mãn Thanh trong tay bà lão kia?


Chuyện này, thật đúng là thú vị.


- Ha ha ha…


Đúng lúc này, ở bên cạnh Tô Bạch, cách khoảng 1 mét, cũng có một chiếc lồng sắt, nơi đó giam giữ một ông lão mặc quần áo nho sinh, chỉ là đãi ngộ của ông lão này tốt hơn Tô Bạch nhiều, trên người ông ta không có xiềng xích gì, hơn nữa trong tay ông ta còn có một quyển sách, mặt đất còn có vài quyển sách và bút lông.


Ừm, thậm chí còn có cả một bầu rượu.


Còn Tô Bạch lại bị 7 – 8 đầu xiềng xích khóa lại, hai chân treo lơ lửng giữa trời, đãi ngộ của hai bên, quả thật có chút khiến cho người ta tức chết.


Tô Bạch nhìn về phía ông lão này, tóc tai ông ta rối bời, thế nhưng ánh mắt ông ta lại thanh tịnh, mang theo tư thái của lão ngoan đồng:


- Chàng trai trẻ, tôi thấy cậu đang cười, thật đúng là thú vị, người đi vào nơi này đều có dáng vẻ cha mẹ chết, chỉ có cậu là cười.


- Cha mẹ tôi đã sớm qua đời.


Tô Bạch nói.


- Ồ, thật xin lỗi, tôi lỡ lời.


Ông lão khẽ đánh tát chính mình một cái, sau đó không tìm Tô Bạch tán gẫu nữa, dựa vào song sắt ngồi xuống, bắt đầu tìm bút lông, ngồi trong song sắt vẽ vời.


- Ông đang làm gì đó.


Lúc này nhàn rỗi, Tô Bạch vừa nghĩ tới tao ngộ của chính bản thân hắn khi bà lão kia về, trong lòng hắn quả thật có chút e sợ, cho nên muốn tìm một người nói chuyện để hóa giải một chút áp lực.


- Thôi Bối Đồ.


Ông lão gãi đầu, giống như là bắt con rận, sau đó thổi vào ngón tay:


- Thôi Bối Đồ này, trước kia bị mấy triều đại sửa lại quá nhiều, triều đình phái những luyện khí sĩ đó bắt tôi về, một lần nữa sửa lại.


(Thôi Bối Đồ là cuốn sách tiên tri nổi tiếng thời Trung Quốc cổ đại, bao gồm những dự ngôn rất chuẩn xác. Trong đó, đại sự Trung Quốc giai đoạn ngày nay, cũng như giai đoạn đặc thù của lịch sử nhân loại hôm nay, đều được Thôi Bối Đồ nói đến.)


- Lúc này sửa lại, tỉ lệ càng khó hơn.


Tô Bạch nói.


- Ha ha, chàng trai trẻ, lời này của cậu nói đúng tâm khảm của tôi, phía trước không có vấn đề gì, dù sao chỉ cần viết theo sách sử là được, phía sau, chậc chậc, muốn viết về một đại Thanh triều có nghìn năm lịch sử, thật đúng là quá làm khó người ta.


Lúc này, một thân ảnh màu trắng đi tới.


Ông lão lập tức xoay người, cách Tô Bạch xa một chút.


Thủ hạ mở cửa, bà lão đi đến, Tô Bạch nhìn thấy trên mặt bà ta có thêm một vết sẹo, nhìn thật giống như Diệt Tuyệt sư thái.


(Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết ỷ thiên đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm.)


Bà lão mỉm cười với Tô Bạch:


- Cậu rất may mắn, hiện tại tâm trạng tôi không tốt, cho nên tôi sẽ không tra tấn cậu quá lâu, bởi vì tôi xuống tay khá nặng, cậu sẽ không chống đỡ được bao lâu.


- Tôi cảm thấy có thể khe nhỏ sông dài (ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng), bà có thể nhốt tôi ở chỗ này, tra tấn tôi một năm hoặc nửa năm, khiến cho mỗi ngày tôi đều sống không bằng chết, lúc này mới có thể giải hận, dù sao tôi đã giết chết đồ đệ của bà, không phải ư?


- Phụt….


Ông lão sặc một tiếng, sau đó che giấu ho khan.


Nụ cười trên mặt bà lão không thay đổi, vươn tay ra, nắm chặt lấy con dao găm của Tô Bạch.


Sau đó,


Không một câu nói nhảm,


Nắm chặt dao găm, nhắm thẳng về phía đũng quần Tô Bạch, đâm xuống…


Chương 181

Bình Luận (0)
Comment