Chương 180
Đánh Giết
Chẳng qua hiện tại hòa thượng sắp không chống đỡ được, luyện khí sĩ này có dáng dấp trắng trẻo, mặc trang phục của viên ngoại, rất không tương xứng với khí chất của anh ta, thế nhưng mọi cử chỉ, hành động của anh ta đều mang theo khí tức biến hóa khôn lường.
Anh ta không có ý định hạ sát chiêu, anh ta muốn bắt được người sống, nhưng cho dù là Tô Bạch hay hòa thượng đều sẽ không cho anh ta cơ hội này.
Hòa thượng đã nhìn thấy Tô Bạch đến, chắp tay trước ngực, niệm một tiếng a di đà phật.
Phật âm lọt vào tai, thân thể luyện khí sĩ bỗng nhiên chấn động, mắt nhắm lại, trong đầu anh ta rất choáng váng.
Lúc này Tô Bạch đi lên, trong tay hắn nắm chặt dao găm, thân thể nhanh chóng chuyển sang trạng thái cương thi, trong lúc nhất thời, khí thế của hắn đạt đến cấp độ cường thịnh.
Tuy luyện khí sĩ từ từ nhắm mắt lại, thế nhưng anh ta vẫn có cảm giác nhạy bén với nguy hiểm, kiếm trong tay anh ta bay lên, chủ động đâm về phía Tô Bạch.
Đây là phi kiếm hộ chủ.
Thân thể Tô Bạch nghiêng sang một bên, kiếm bay sượt qua lồng ngực của hắn, ma sát ra một tia lửa, đồng thời Tô Bạch cũng cảm nhận được trước ngực của hắn có cảm giác đau rát, sau đó Tô Bạch đến gần luyện khí sĩ này, dao găm đâm về phía ngực đối phương.
Luyện khí sĩ đánh ra song chưởng, khí thế sôi trào mãnh liệt, Tô Bạch chỉ cảm thấy ngực mình giống như bị một chiếc ô tô đâm trúng, cả người bị hất ra, thế nhưng trong nháy mắt đó, Tô Bạch phóng dao găm trong tay ra ngoài.
Luyện khí sĩ mở mắt ra, trong mắt lộ ra tinh quang, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn dao găm, anh ta nâng tay trái lên, ngón trỏ và ngón giữa dựng thẳng lên, kẹp lấy dao găm.
Sau đó giống như là thói quen của luyện khí sĩ, khí thế trên người anh ta dựa theo thói quen điều khiển kiếm, chủ động truyền vào trong dao găm, giống như lần trước cương thi vương đem sát khí của chính mình đánh vào bên trong dao găm, lúc này yêu khí bên trong dao găm bắt đầu dao động, không ổn định.
Thật ra, yêu khí bên trong dao găm, ở lần trước quyết đấu với cương thi vương đã hao tổn mất 7 – 8 phần, lần này yêu khí dao động càng giống như ánh sáng chiều tà, thế nhưng vấn đề chính là tên luyện khí sĩ này lại dùng hai ngón tay để kẹp dao găm, yêu khí xung đột khiến cho hai ngón tay của anh ta tê dần, hai đầu ngón tay của anh ta bị hất ra, dao găm tiếp tục dựa theo phương hướng ban đầu bay ra ngoài.
“Phụt!”
Dao găm đâm vào cổ luyện khí sĩ.
- Chuyện này….
Luyện khí sĩ kia lảo đảo, không ngừng lùi về sau, đến sau cùng tựa người vào vách tường, vẻ mặt không dám tin và mờ mịt, cuối cùng chán nản ngã xuống đất, mất đi sự sống.
Tô Bạch bị hất xuống đất, lấy tay che ngực, khó khăn đứng lên, nhìn thấy kết cục này, Tô Bạch đi đến bên người luyện khí sĩ, rút dao găm của mình ra.
- Ai bảo anh trang bức làm gì.
Sau khi giết người, Tô Bạch sẽ tiến hành quá trình kiểm tra xem trên thi thể người chết còn thứ đồ gì đáng giá không, chẳng qua lần này khiến Tô Bạch thất vọng, trên người luyện khí sĩ ngoại trừ có có một thanh kiếm, ngoài ra không còn gì khác, ngay cả đồ trang sức trên người cũng không có.
- Những người luyện khí sĩ này không khác gì khổ hành tăng, leo lên đế vương cũng không phải vì công danh lợi lộc, chỉ vì long khí của thiên tử.
Hòa thượng ho khan một tiếng, nói với Tô Bạch.
Tô Bạch cầm thanh kiếm kia trên tay, trên thân kiếm có đường vân, hẳn là một loại trận pháp, thế nhưng đối với Tô Bạch mà nói, nó không có tác dụng gì lớn, chẳng qua ở trong tay người khác thì không giống thế. Tô Bạch nhớ ở trong thế giới chuyện xưa lần trước, chính bản thân hắn lấy được một thanh ma trượng, Sophie còn nói hắn qua London để tiến hành giao dịch, phẩm cấp của thanh kiếm này nhất định không cao, dù sao đây cũng không phải thế giới tiên hiệp gì, chẳng qua cũng không quá kém, xa không nói, có lẽ mập mạp rất muốn có nó, đến lúc đó, hắn cầm nó đi trao đổi một số thứ với mập mạp là được.
Hòa thượng cũng không nghĩ tới chuyện qua tranh thanh kiếm này với Tô Bạch, hòa thượng nhìn thoáng qua cửa ra vào của khách điếm, nơi đó đã truyền đến tiếng vó ngựa, hiển nhiên là một đội kỵ binh đã đến.
- Có không ít người.
Tô Bạch mím môi nói:
- Bây giờ chúng ta có thể rút lui, hay vẫn chống đỡ thêm một lúc?
Hòa thượng lắc đầu:
- Rút lui đi, nếu như những thính giả phương Tây kia không chống đỡ được bao lâu, chúng ta tiếp tục trì hoãn ở chỗ này, chúng ta sẽ bị bao vây, đến lúc đó không ra được.
- Cũng đúng.
Tô Bạch mở cửa sổ ra, hòa thượng theo sát phía sau, hai người cùng nhau nhảy xuống, sau khi rơi xuống mặt đất, cách đó không xa có một đội kỵ binh đã phát hiện ra hai người, thúc ngựa về phía bên này.
- Chạy vào rừng, chúng ta tách ra chạy.
Tô Bạch nhìn thoáng qua hòa thượng:
- Anh không sao chứ?
Hòa thượng hiểu ý của Tô Bạch, hắn cảm thấy anh ta còn có ẩn tàng, cho nên dứt khoát đường ai nấy đi, bên ngoài chia làm hai đường, trên thực tế chính là đối với chuyện hòa thượng vẫn giấu kín thực lực, Tô Bạch rất bất mãn.
Hai người tách ra chạy, kỵ binh ở phía sau do dự một chút, sau đó cũng chia làm hai đường, tiếp tục đuổi theo.
Phía sau Tô Bạch có 10 kỵ binh, nơi đây là trong rừng, tốc độ của kỵ binh không thể nhanh, cũng không thể tạo thành vòng vây, Tô Bạch còn có thể tiếp tục duy trì khoảng cách với phía sau, không phải Tô Bạch sợ hãi 10 kỵ binh này, chỉ là ngộ nhỡ dây dưa, càng nhiều binh lính nhà Thanh tới, không cần quá nhiều, chỉ cần 100 người, Tô Bạch có thể chết vì kiệt sức.
Bờ sông đã xuất hiện ở trong tầm mắt Tô Bạch, kỵ binh phía sau cũng không đuổi kịp, trong lòng Tô Bạch cảm thấy an tâm hơn, thế nhưng đúng lúc này lại xuất hiện ngoài ý muốn, một bên khác của Tô Bạch xuất hiện một thân ảnh màu trắng, trong tay người này cầm một thanh kiếm, trên người mặc bộ đồ trắng để luyện công, chỉ là trước ngực và sau lưng có thêu kim long.
Khí chất và thần thái của đối phương, Tô Bạch rất quen thuộc, bởi vì hắn vừa mới giết một luyện khí sĩ, hiện tại thế mà lại xuất hiện người thứ hai, lần này là nữ, tuổi khoảng 40, rõ ràng chỉ hơi già, nhưng khí chất tiên phong đạo cốt lại rất rõ ràng.
Nói như vậy, tuổi thọ của luyện khí sĩ sẽ khá dài, cũng không thể nào nhìn già, vì thế, người phụ nữ này có bề ngoài giống như 40 tuổi, đoán chừng tuổi thật của bà ta phải hơn 60 tuổi, hiển nhiên là một bà lão.
Ánh mắt người phụ nữ rơi trên thanh kiếm mà Tô Bạch đeo trên lưng, giận giữ quát to một tiếng:
- Cậu giết đồ đệ của tôi!
Bà ta vừa nói xong liền nhanh chóng tiếp cận Tô Bạch, cho dù Tô Bạch đang liều mạng chạy, thế nhưng khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.