Chương 179
Phân Tích
Tô Bạch đưa tay lên xoa cằm mình, từ khi đi vào thế giới chuyện xưa này, Tô Bạch còn chưa có cạo râu, hiện tại râu đã dài, có thể đâm vào người ta.
- Có lẽ sẽ có một số ít thay đổi, dù sao, Phát Thanh Khủng Bố có chút không cách nào khống chế được sự phát triển của thế giới chuyện xưa, những thế giới chuyện xưa mà bần tăng đã trải qua, đều lấy linh dị và kinh dị làm chủ đề, tiết tấu rất nhanh, những chuyện cần làm, manh mối và phân biệt địch ta đều được chia rõ ràng, không giống như hiện tại, chúng ta ở trong khu vực rộng lớn, không ngừng tao ngộ và tìm kiếm.
- Hòa thượng, anh vẫn muốn nói lại thôi.
Tô Bạch dĩ nhiên nghe được hòa thượng thật ra chỉ mới nói hơn phân nửa, phần còn lại không có nói ra.
Thật ra, tất cả các thính giả đang ở trong thế giới hiện thực đã nhận được thông báo từ nick wechat “kongbu66”, thông báo về việc Phát Thanh Khủng Bố dừng phát sóng và cải cách trong ba tháng, trong ba tháng này sẽ không có tuyên bố nhiệm vụ, dĩ nhiên những thính giả hiện đang ở trong thế giới chuyện xưa, vẫn phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hiện tại, bọn họ không biết tin tức này.
- Chính bản thân cậu có thể cảm nhận được những thứ này.
Hòa thượng nhìn Tô Bạch:
- Thật ra Phát Thanh Khủng Bố đang thử nghiệm, thử nghiệm một phương thức mới cho thế giới chuyện xưa, có đôi khi, chúng ta có thể coi nó như một chương trình phát thanh theo đúng nghĩa của nó, nó vẫn đang không ngừng làm cho câu chuyện xưa của mình trở nên thú vị hơn, điểm này, tôi nghĩ cậu hiểu rất rõ.
- Trên thực tế, phần lớn thính giả hơi có chút kinh nghiệm đều có thể hiểu rất rõ ràng, trong 1 – 2 thế giới chuyện xưa gần đây, nó bắt đầu thử nghiệm một con đường không giống với lúc trước, thế nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, bởi vì khi nó tạo ra một thế giới chuyện xưa càng phức tạp, nó càng phải kiểm soát thêm nhiều thứ, có đôi khi, ý chí của nó không thể hoàn toàn được thi hành, thường thường sẽ biến khéo hóa vụng.
- Có một điểm rất rõ ràng, có một số người có tính cách do nó tạo ra, bởi vì nó muốn cho thế giới chuyện xưa thêm phong phú, thế nhưng, những người hoặc là vật này lại không bị nó không chế, ngược lại vi phạm ý chí của nó.
- Ở trên núi Phục Long, bần tăng đã có loại cảm giác này, chúng ta lặn lội đường xa đi đón một đứa nhỏ, cảm giác giống như đi du lịch thám hiểm, từng bước, từng bước xâm nhập, đến sau cùng liên tục gặp được những cửa ải nguy hiểm. Gia Thố, mập mạp và tôi, đều lần lượt bị trọng thương, tiết tấu và hình thức này có chút buồn tẻ và đơn điệu. Bần tăng cho rằng đây cũng không phải tính chất chuyện xưa mà Phát Thanh Khủng Bố mong muốn, chỉ là trên thực tế, những thứ mà nó an bài đã đi theo hướng ngược lại.
- Ý của anh là ma quỷ kia?
Ánh mắt Tô Bạch nheo lại, tuy hiện tại hai người bọn họ giống như đang tán gẫu, thế nhưng nội dung đã nhắm thẳng vào một số nòng cốt của Phát Thanh Khủng Bố.
Đây không phải là loại chuyện ngu xuẩn như ánh sáng đom đóm cũng dám cùng hạo nguyệt tranh huy! Đối với vũ trụ mà nói, con người chỉ là một hạt bụi nhỏ, thế nhưng vẫn có thể phân tích, tính toán ra được rất nhiều quỹ tích chuyển động của các hành tinh. Tuy cấp bậc hiện tại của Tô Bạch và hòa thượng không cao lắm, nhưng điều này cũng không trở ngại đến việc bọn họ tiến hành một số phỏng đoán và giả thiết về Phát Thanh Khủng Bố.
- Ma quỷ là do nó tạo nên, có lẽ nó cảm thấy rất hài lòng, thế nhưng ma quỷ chân chính làm sao có thể làm một con rối gỗ nghe theo sự an bài của người khác? Phát Thanh Khủng Bố muốn thử tạo ra một thế giới chuyện xưa phức tạp lại hoàn thiện, thế nhưng nó lại không có đầy đủ năng lực để tạo ra một thế giới chân chính, trừ khi nó cam tâm tình nguyện sáng tạo ra một thế giới, sau đó hoàn toàn buông tay ảnh hưởng của mình với thế giới đó, dĩ nhiên, chuyện này là không thể nào, một khi nó không có cách nào kiểm soát được thế giới chuyện xưa, như vậy thính giả đến đây thật sự là để đi du lịch.
Lúc hòa thượng nói đến đây, bên ngoài truyền đến một tiếng thét rất thê lương, đó là tiếng gầm thét của man tộc. Ngay sau đó từng tiếng chói tai của cung tên truyền đến, xung quanh lại có một nhóm lớn binh lính nhà Thanh nhanh chóng đến tiếp viện, xung quanh khách sạn lập tức trở nên trống trải.
Tô Bạch phủi tay, nói:
- Các vị, chuẩn bị chạy thôi.
Trước đó thật ra bọn họ đang chờ một cơ hội tốt.
Gia Thố vốn dĩ không có ngủ, mập mạp nửa ngủ nửa tỉnh, bọn họ đều chú ý đến tình hình bên ngoài.
- Bên kia chó cắn chó rồi à?
Mập mạp có chút ngoài ý muốn hỏi.
- Có lẽ ở giữa xảy ra vấn đề gì đó, hoặc là nhiệm vụ chủ tuyến của thính giả phương Tây chính là cái này.
Tô Bạch phân tích, từ khi tiến vào thế giới chuyện xưa này, đầu tiên là yêu động, tiếp theo là Lâm Chấn Anh, sau đó là động cương thi, tiếp nữa là núi Phục Long, nhóm người bọn họ đã trải qua một quãng đường dài, có lẽ những luyện khí sĩ Mãn Thanh này cũng không phải là món ăn được chuẩn bị riêng cho bọn họ, mà chính là chuẩn bị cho đám thính giả phương Tây.
- Chúng ta không cần cầm gì theo, trước thoát thân xong rồi nói.
Hòa thượng vừa quan sát tình hình bên ngoài, vừa nói:
- Chúng ta từ cửa sổ đi ra ngoài, lúc này binh lính đã qua bên kia tiếp viện, Tô Bạch, cậu và bần tăng cản ở phía sau.
Tô Bạch không có nói gì, có lẽ hòa thượng khôi phục chưa được nhiều, bản thân hắn đang ở trạng thái tốt nhất, hòa thượng nguyện ý cùng hắn cản ở phía sau, đó là một quyết định khiến cho Tô Bạch khó lòng từ chối.
- Tránh ra, tôi đi xuống trước.
Hòa thượng và mập mạp tránh ra hai bên cửa sổ, Tô Bạch từ cửa sổ nhảy ra ngoài, sau đó rơi xuống mặt đất, thật ra nơi này không quá cao.
Tô Bạch đứng dưới nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hắn vẫy tay ra hiệu cho người bên trên có thể xuống.
Mập mạp giữ lấy cây cột cạnh bệ cửa sổ để leo xuống, thân thể Gia Thố tựa vào vách tường để trượt xuống, hơn nữa Tô Bạch có chú ý tới Gia Thố không chống quải trượng, điều này chứng minh anh ta đã khôi phục được năng lực hành động, thế những vẫn còn chưa thể khôi phục khả năng chiến đấu.
Hòa thượng là người đi xuống cuối cùng, thế nhưng khi hòa thượng đang chuẩn bị từ cửa sổ nhảy xuống, bỗng nhiên anh ta quay đầu, nghiêng người, một lợi kiếm trực tiếp từ trong phòng bay ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó, trong phòng truyền ra tiếng đánh nhau.
Tiểu gia hỏa ngồi trên vai mập mạp, lúc này tiểu gia hỏa rất ngoan ngoãn, không khóc không nháo.
- Xem ra bên kia biết chúng ta muốn thoát thân, cho nên trước ngăn cản chúng ta.
Gia Thố nhìn thoáng qua bệ cửa sổ.
- Bên nay, qua rừng rậm sẽ đến một con sông, các người đi theo bờ sông.
Tô Bạch dặn dò mập mạp:
- Chăm sóc cẩn thận cho đứa nhỏ.
Mập mạp xoa đầu đứa nhỏ, nở nụ cười hàm hậu:
- Tôi muốn làm cha nuôi của đứa nhỏ này, yên tâm đi.
Tô Bạch đi lùi về sau, lấy đà, một lần nữa xông tới, hai tay giữ lấy mái hiên, leo lên, sau đó giẫm lên mảnh ngói, leo vào cửa sổ phòng bên cạnh.
Gia Thố và mập mạp nhanh chóng chui vào chỗ trống, đi vào trong rừng, hai người kia có thể thuận lợi chạy đi hay không, Tô Bạch vẫn có lòng tin, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dưới điều kiện, hòa thượng và hắn có thể cầm chân những luyện khí sĩ Mãn Thanh trong thời gian ngắn.
Tô Bạch đi vào phòng bên cạnh, sau đó đi ra, ở ngay đầu hành lang, hòa thượng bị một thực khách dùng kiếm quét ngang, thân thể hòa thượng dựa vào lan can, có thể nhìn ra được hiện tại hòa thượng rất gắng gượng, chỉ có năng lực chống đỡ, nhưng điều này cũng đủ khiến cho Tiêu Mạch giật mình, hòa thượng này vô thanh vô thức, thế mà có thể khôi phục được nhanh như thế, chùa miếu nhà ai lại có thể bồi dưỡng ra một hòa thượng có lòng dạ kín đáo như thế?