Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 186 - Chương 186 Còn Muốn Thử Súng Nữa Không

Chương 186

Còn Muốn Thử Súng Nữa Không


Lúc Gia Thố nhìn thấy hai địa ngục hỏa shotgun, anh ta không có quá nhiều kinh ngạc, thế nhưng khi Tô Bạch dùng khẩu súng đập vỡ bệ đỡ bằng đá cẩm thạch, ánh mắt của anh ta mở to, sau đó cầm điện thoại di động lên xem.


Chờ đến khi anh ta nhìn thấy giá cả của địa ngục hỏa shotgun trên cửa hàng wechat, Gia Thố có chút dở khóc dở cười, sau đó đưa cho hòa thượng nhìn xem.


Sau khi hòa thượng xem xong, vẻ mặt hòa thượng gần giống với Gia Thố.


Vũ khí 1000 điểm cốt truyện, thật đúng là xa xỉ.


Gia Thố có chút ngoài ý muốn nói:


- Cậu thế mà tích lũy được nhiều điểm cốt truyện như vậy? Những thính giả có độ hoàn thành nhiệm vụ là 10 cũng chưa chắc có được vũ khí tốt như thế.


Đây là điều hoàn toàn chính xác, thính giả rất khó có được điểm cốt truyện, hơn nữa khi tích trữ đủ liền lập tức cường hóa huyết thống và kỹ năng, mặc khác còn mua một số đạo cụ phụ trợ, căn bản sẽ không tích trữ được mấy, rất ít người có thể tích lũy được 1000 điểm cốt truyện, hơn nữa chỉ lấy ra đổi vũ khí, thật đúng là quá xa xỉ.


- Tôi không có chỗ nào khác để dùng.


Tô Bạch giải thích qua loa, sau đó vô thức hướng họng súng ra phía ngoài cửa sổ, bóp cò.


Không có phản ứng?


Phía ngoài tiếng ca hát rất lớn, phòng khách của Tô Bạch ở chỗ gần cửa sổ tầng 2, cho nên hắn mới dám không chút kiêng kỵ nổ súng ở đây, thế nhưng sau khi bóp cò súng, một chút tiếng vang cũng không có, điều này khiến cho Tô Bạch có chút ngoài ý muốn.


Chẳng lẽ là vũ khí có hiệu quả công kích linh hồn? Cho nên không có hiệu quả vật lý.


Lúc đầu Gia Thố cũng đang chờ tiếng súng vang lên, thấy súng không có vang lên, anh ta bỗng nhiên ý thức được vấn đề, nói thẳng:


- Cậu không mua đạn à?


- Đạn?


Tô Bạch có chút kinh ngạc, đúng rồi, đạn.


Hắn lấy di động ra, quả nhiên phía sau địa ngục hỏa shotgun còn có bán đạn, hơn nữa giá tiền… 50 điểm cốt truyện cho 8 viên đạn.


Mẹ kiếp! Đắt vậy ư!


Mỗi một thế giới chuyện xưa, Tô Bạch vận khí tốt cũng chỉ có thể thu được 200 – 300 điểm cốt truyện, dưới tình huống bình thường, số điểm cốt truyện thu được sẽ thấp hơn, điều này có nghĩa hắn chỉ cần bắn “đoàng đoàng đoàng” mấy phát, điểm cốt truyện thu được trong một nhiệm vụ sẽ tan thành mây khói?


Lúc đầu, Tô Bạch cầm hai khẩu súng, trong đầu hắn đã tưởng tượng ra hình ảnh mình ở trạng thái Vampire cầm súng đi đối chiến với kẻ địch, thế nhưng hiện tại xem ra, cục diện này có chút không thực tế, đạn của hắn căn bản không thể chống đỡ được một cảnh tượng đối chiến hoành tráng.


Hòa thượng và Gia Thố liếc thoáng qua nhau, sau đó cầm di động của mình lên, trước mặt mỗi người xuất hiện một hộp đạn, Gia Thố đặt hai hộp đạn này ở trước mặt Tô Bạch.


Rõ ràng đây là lễ vật.


Tô Bạch dùng số điểm cốt truyện còn lại của mình đổi lấy hai hộp đạn, hắn tổng cộng có 32 viên đạn.


Tô Bạch cho đạn vào súng, mỗi khẩu súng chứa được 8 viên đạn, điều này có nghĩa, vốn liếng hiện tại của Tô Bạch, cộng thêm tài trợ hữu nghị của Gia Thố và hòa thượng, hắn cũng lắp được bốn băng đạn, sau đó chỉ có thể coi khẩu súng này thành vật nhóm lửa để dùng.


- Cậu còn muốn thử súng không?


Lúc này Gia Thố hỏi.


Tô Bạch lắc đầu:


- Thử không nổi, chờ tìm một cơ hội đối mặt với một tiểu lâu la sẽ dùng thử, bỗng dưng bắn một phát liền mất điểm cốt truyện, có chút thịt đau.


Lúc này hòa thượng niệm một tiếng a di đà phật.


- A di đà phật, không quan trọng, thật ra điểm cốt truyện không có tác dụng gì đối với huyết thống của cậu, hơn nữa một số thu hoạch bất ngờ trong thế giới chuyện xưa, còn tốt hơn mấy thứ trong cửa hàng trên wechat.


- Vẫn là hòa thượng anh biết cách an ủi người.


Tô Bạch khẽ gật đầu, cất hai khẩu súng kia sau lưng, có lẽ sau này hắn nên mặc áo khoác rồi.


- Dĩ nhiên, cầm loại vũ khí này qua thế giới chuyện xưa làm nhiệm vụ , quả đúng là đau lòng, giết chết một boss, ban thưởng 100 điểm cốt truyện, cậu bắn nhiều thêm mấy phát, còn không bằng không giết…


“…” Tô Bạch.


…..


Sau khi ăn cơm xong, Gia Thố và hòa thượng rời đi trước, bọn họ cần được nghỉ ngơi, dù sao vào lúc cuối cùng, bọn họ vẫn luôn giằng co cùng oán anh, Tô Bạch không giống thế, ngoại trừ đi vào thiên lao chịu một chút hoảng sợ, trên cơ bản, 10 ngày đó hắn đều bị giam giữ, đối với thế giới chuyện xưa mà nói, đây đã là một loại nhàn hạ.


Tô Bạch ngồi ở bàn ăn một lúc, chờ lúc hắn chuẩn bị đưa tiểu gia hỏa và Cát Tường đi ra dạo vài vòng, bên ngoài có tiếng gõ cửa.


- Là Tô tiên sinh đúng không, ngài khỏe chứ, tôi là giám đốc của khách sạn Thiên Đường.


Tô Bạch có chút ngoài ý muốn, không biết người quản lý này tìm hắn làm gì, Tô Bạch lên tiếng:


- Có chuyện gì thế?


Giám đốc tự mình mở cửa, nhưng ông ta không có đi vào, áy náy nói:


- Tô tiên sinh ở nơi này, làm sao lại không nói trước với chúng tôi một tiếng, nếu như không phải lễ tân ghi chép lại tên họ Tô tiên sinh, chúng tôi thật đúng là không biết.


- Rốt cuộc là có chuyện gì?


Tô Bạch bế tiểu gia hỏa, Cát Tường đi theo sau Tô Bạch.


- À…


Cuối cùng giám đốc cũng xác nhận Tô Bạch không biết chuyện này, trên mặt lộ ra cười khổ, nói:


- Tô tiên sinh, ngài có cổ phần trong khách sạn này.


Tô Bạch giật mình, hắn quả thật không biết, những sản nghiệp mà cha mẹ hắn để lại đều có người quản lý riêng, bình thường hắn không quá quan tâm, đối với hắn mà nói, trước kia tiền cũng chỉ là một con số, ít nhất có thể làm cho đời này hắn cơm áo không lo, cũng không vì mưu sinh mà lo lắng, bây giờ, sau khi gặp Phát Thanh Khủng Bố, đối mặt với những thứ này, Tô Bạch càng thêm thản nhiên, nếu như tiền trong thế giới hiện thực có thể đổi thành điểm cốt truyện thì tốt biết mấy, như vậy hắn cũng không đến mức phát sầu vì mấy viên đạn.


- À, chỗ tôi không có việc gì, ông đi làm việc của mình đi.


Tô Bạch cảm thấy có lẽ giám đốc cho rằng chính mình lén đến kiểm tra, thế nhưng trước đó hắn thật sự không biết nhà mình có cổ phần ở đây.


- Tô tiên sinh có cần tôi nâng cấp phòng của ngài và hai người bạn kia không, chỗ chúng tôi còn có…


- Không cần, như hiện tại là tốt rồi.


- Vâng, Tô tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, ngài có thể gọi điện cho tôi vào bất kỳ lúc nào.


Tô Bạch nhận lấy danh thiếp, giám đốc lập tức lui ra ngoài.


Tiểu gia hỏa cầm lấy tấm danh thiếp viền vàng trong tay Tô Bạch để chơi đùa, còn cho vào trong miệng cắn, kết quả phát hiện ra thứ này không thể ăn được liền nhíu mày.


- Được rồi, ít nhất nuôi con cũng không cần lo lắng về tiền sữa bột.


Tô Bạch xoa đầu tiểu gia hỏa.


Chẳng qua, ngày đầu tiên tiểu gia hỏa sinh ra liền có thể ăn đùi gà, hình như cũng không cần đến sữa bột.


Khung cảnh trong khách sạn không tồi, có một nhà thủy tạ (nhà xây trên mặt nước), mái vòm được làm bằng thủy tinh, buổi tối có thể đến đó ngắm sao trời, mang đến cho người ta một cảm giác an toàn, đồng thời không khiến cho người ta cảm thấy bị trói buộc.


Nơi này còn có một hồ nước nhỏ, một cây cầu nhỏ bắc ngang qua hai bên bờ, phía dưới là một số động vật nhỏ, tiểu gia hỏa được Tô Bạch cho đứng lên lan can cầu nhìn xuống một con thiên nga, ánh mắt không nhúc nhích.


Trong nháy mắt, thiên nga quay đầu lại, nhưng rất nhanh liền thảnh thơi bơi đến chỗ khác.


Tiểu gia hỏa cho tay vào trong miệng, sau đó nhìn chim thiên nga, lại nhìn Tô Bạch.


- Nó ở chỗ này đã rất đáng thương rồi, chúng ta cũng không cần đi giày vò nó.


Tiểu gia hỏa cái hiểu cái không, rất nhanh liền bị thác nước nhỏ ở bên hấp dẫn.


Chương 186

Bình Luận (0)
Comment