Chương 187
Móng Tay Mê Người
Tiểu gia hỏa không ngừng đạp chân muốn đi xuống, Tô Bạch không có cách nào khác, hắn ngồi xổm xuống, giữ lấy eo tiểu gia hỏa, để hai tay tiểu gia hỏa giữ lấy lan can, ngay sau đó hắn phát hiện ra tiểu gia hỏa có thể đứng thẳng, giữ thăng bằng ổn định, hắn liền buông tay, đứng lên.
- Y y a a.
Tiểu gia hỏa không ngừng hướng về phía thác nước nhân tạo kêu lên, tiểu gia hỏa dùng ngôn ngữ trẻ con, không ai nghe hiểu nhưng dáng vẻ rất hưng phấn.
Thế nhưng, tiểu gia hỏa giống như quá mức hưng phấn, một cái chân trượt xuống khe hở của lan can, cả người trượt xuống, rơi xuống hồ nước.
Tô Bạch vừa mới chuẩn bị đưa tay đi kéo tiểu gia hỏa, Cát Tường lại nhanh hơn Tô Bạch một bước, nó nhảy theo xuống hồ nước, bắt đầu vây quanh tiểu gia hỏa, hiển nhiên là sợ tiểu gia hỏa này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng hiển nhiên Cát Tường đã quá lo lắng, Tô Bạch vẫn còn nhớ kỹ hình ảnh, ngày đầu tiên tiểu gia hỏa ra đời liền bị hắn ném vào trong vại nước để tắm rửa, sau đó còn vui vẻ chơi đùa trong đó.
Quả nhiên, sau khi Cát Tường vội vàng xuống nước, nó phát hiện ra tiểu gia hỏa thế mà đầu hướng lên trên, hai chân đạp nước, ở trong hồ nước chơi đến quên cả trời đất.
Cát Tường lên bờ, lắc lắc bộ lông của chính mình, sau đó tiếp tục giữ vững phong phạm cao lãnh, ngồi ở một bên hồ.
Tô Bạch đi tới, đưa tay xoa đầu Cát Tường:
- Như thế rất tốt, sau này khi tao tiến vào trong thế giới chuyện xưa, mày phải giúp tao chăm sóc cho đứa nhỏ, có mày ở đó, tao an tâm hơn so với bảo mẫu, giúp việc gì đó.
Cát Tường không có trả lời, tiếp tục ngồi xổm ở đó.
Tô Bạch phủi tay, đi qua vớt tiểu gia hỏa từ trong nước lên.
- Được rồi, trời lạnh, đừng chơi nữa, chúng ta nên đi ngủ rồi.
Tô Bạch bế tiểu gia hỏa lên, Cát Tường đi theo sau. Tô Bạch về đến phòng, tiểu gia hỏa quả thật có chút mệt mỏi, Tô Bạch đặt cậu bé lên giường, cậu bé liền ngoan ngoãn cuộn tròn mình, cắn ngón tay cái đi ngủ. Tư thế ngủ của tiểu gia hỏa và Cát Tường gần như giống nhau, Cát Tường cuộn mình nằm bên cạnh tiểu gia hỏa, hình ảnh một người một mèo vô cùng hài hòa.
Tô Bạch phát hiện trong phòng mình có thêm rượu vang đỏ, hiển nhiên, mặc dù hắn nói không đổi phòng, nhưng giám đốc vẫn tốn một chút tâm tư.
Tô Bạch rót một ly rượu vang đỏ, Tô Bạch đi tới ban công, trong bầu trời đêm chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đỉnh núi tuyết, nhưng tư thái oai hùng của nó vẫn còn đó.
Tô Bạch nhấp một ngụm rượu vang đỏ, hắn lấy di động ra, trên wechat của hắn không có quá nhiều bạn bè, có lẽ cũng bởi vì tính tình quái gở của hắn, cho dù ở trong đại học, hắn có rất ít bạn tốt.
Trong danh sách bạn bè, hắn nhìn thấy avatar của Lệ Chi, avatar của Lệ Chi vẫn là ảnh của Cát Tường, từ sau khi Lệ Chi rời đi, nick của cô ta luôn ở trạng thái màu xám.
Tô Bạch không biết Lệ Chi đi nơi nào, cũng không biết cô ta đi làm gì, dĩ nhiên, hắn cũng không có loại khát vọng muốn biết điều đó.
Tô Bạch đặt ly rượu xuống lan can ban công, hai tay chống lên lan can, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không khí rất trong lành, Tô Bạch rất thích như này, chẳng qua cho dù nơi này rất đẹp, non xanh nước biếc, thế nhưng đối với nhiều người mà nói, nơi này không thích hợp để ở lâu dài, dù sao nơi này cao hơn mức nước biển quá nhiều.
Đúng vào lúc này, Tô Bạch phát hiện ra có người gửi tin nhắn wechat cho hắn, nhìn thấy người kia, Tô Bạch có chút ngoài ý muốn, lại là Huân Nhi.
Từ sau khi Huân Nhi nói với hắn muốn đi đại sứ quan London làm tùy viên quân sự, câu lạc bộ giết người cũng vì thế mà giải tán. Tô Bạch và Huân Nhi cũng không liên lạc, bạn bè chính là có dáng vẻ này, phần lớn bạn bè, nếu như thời gian dài không liên hệ, dần dần chẳng còn nghĩ đến.
- Anh đang làm gì thế?
Huân Nhi gửi tin nhắn đến.
Tô Bạch cầm di động lên, chụp khung cảnh trước mặt, sau đó gửi đi.
Huân Nhi nhanh chóng gọi điện đến, Tô Bạch nhấn nút nghe máy.
- Rất đẹp, cuộc sống của anh có vẻ rất tốt.
- Hiện tại London là ban ngày à?
Tô Bạch hỏi.
- Sai rồi, tôi vừa về, bây giờ tôi đang ở Thượng Hải.
- Trở về giải quyết việc công ư?
- Ừ, gần như là thế, tôi có chút chuyện cần xử lý.
- Cố lên!
- Anh sao thế? Nhất định phải để một cô gái như tôi nói trắng ra sao, để vị Tô thiếu gia anh nhanh chóng quay về Thượng Hải, gặp mặt, cùng tôi ăn một bữa cơm.
- Ha ha ha, tôi thế nhưng nghe nói người nào đó đã đi đến một bệnh viện ở London làm rồi.
- Được rồi, anh nhìn qua wechat của Sở Triệu chưa, anh ta vừa được thăng chức rồi.
- Nhanh thế à?
Tô Bạch khẽ nhíu mày, không phải hắn ghen tỵ với việc bạn tốt được thăng chức, hắn đang lo lắng, nếu như tất cả những điều này đều do người nhà Sở Triệu thao túng, đối với một vị thiếu gia hoàn toàn không có lòng trung thành với nghề cảnh sát này mà nói, ngồi ở vị trí càng cao, lại càng dễ dàng xảy ra chuyện.
- Anh nhìn qua trạng thái mới nhất trên wechat của anh ta đi, anh ta vừa mới khoe đó.
Tô Bạch ấn vào trang chủ wechat của mình, liền thấy dòng trạng thái mới đăng cách đây hai phút trước của Sở Triệu, đó là tin tức, trong đó có kèm một bức ảnh, Tô Bạch lẩm bẩm:
- Vương Bảo Cường đang chuẩn bị hoàn tất thủ tục ly hôn với Mã Dung, thông báo chính thức như sau…
Tô Bạch sửng sốt một chút.
- Ai nha, sai rồi, không phải cái đó, tên gia hỏa này làm cảnh sát sao lại còn đi bát quái như thế, ngôi sao người ta ly dị cũng đăng lên trang cá nhân của mình.
Hiển nhiên Huân Nhi rất câm nín.
Đối với người bình thường mà nói, ngôi sao, minh tinh là những người rất vẻ vang, ở vị trí cao cao tại thượng, nhưng đối với con cháu xuất thân từ gia tộc lớn như bọn họ mà nói, phần lớn ngôi sao, minh tinh không khác gì con hát ở cổ đại, thậm chí lúc ăn cơm, vì muốn vui vẻ còn có thể gọi mấy ngôi sao đến tiếp khách.
- Cậu ta đây là đang chơi trò thám tử suy luận, cô không nhìn thấy câu nói cuối cùng à, đó là do Sở Triệu tự mình thêm vào “Detective Chinatown” (Thám tử phố Tàu), đạo diễn Trần Tư Thành đã không ngừng nhắc nhở Vương Bảo Cương chuyện bị đội nón xanh, cũng bởi vì thế trong nội dung cốt truyện của phần 2, Vương Bảo Cương diễn vai một cảnh sát, bởi vì ở quê nhà phát hiện ra vợ mình ngoại tình với người khác, cho nên mới xông xáo ra ngoài.
Tô Bạch mỉm cười, tên gia hỏa Sở Triệu này, tư duy của anh ta thật đúng là mới lạ và độc đáo.
- Cũng không biết trong đầu anh ta đang suy nghĩ gì nữa, cái này cũng có thể chơi suy luận.
Huân Nhi rất câm nín.
Tô Bạch kéo xuống dưới, phát hiện trạng thái một tiếng trước của Sở Triệu, đó là một bức ảnh, trong ảnh, Sở Triệu mặc cảnh phục, dáng vẻ anh tuấn, uy vũ, bên người có một đám đồng nghiệp vây quanh, hẳn là tụ hội chúc mừng anh ta thăng chức, Sở Triệu rất vui, làm bạn tốt, Tô Bạch cũng hy vọng Sở Triệu có thể nghĩ thoáng một chút, không giống như trước đây, bài xích với nghề cảnh sát này.
Chẳng qua, rất nhanh,
Ánh mắt của Tô Bạch ngưng tụ lại, hắn nhìn thấy một cánh tay khoác lên vai Sở Triệu, không nhìn rõ là cánh tay ai, hình như cũng mặc cảnh phục, chỉ là trong bức ảnh này không có chụp người kia vào, móng tay cái của bàn tay kia lộ ra, hẳn là tay phụ nữ, móng tay dài, rất tinh xảo, còn sơn móng tay màu đen, thế nhưng Tô Bạch nhìn thế nào cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Tô Bạch lập tức đưa tay mình ra, hoán đổi sang trạng thái cương thi.
Tô Bạch nhìn thấy, trên bàn tay trái của hắn nhanh chóng mọc ra móng tay, chỗ móng tay có màu đen, mang theo ánh sáng nhàn nhạt.
Tô Bạch đem ngón tay cái của mình đặt cạnh di động, sau đó phóng to bức ảnh kia ra, đặt hai ngón tay cái ở cạnh nhau.
- Đây không phải là sơn móng tay.
Vương Bảo Cường là sao nam hiếm hoi nổi tiếng tại Trung Quốc dù ngoại hình bị chê xấu, anh là ảnh đế của Trung Quốc, vụ việc vợ Vương Bảo Cương là Mã Dung ngoại tình với chính quản lý của Vương Bảo Cương trong nhiều năm bị phát hiện vào năm 2016.
Vương Bảo Cương là diễn viên chính trong phần 2 của Thám Tử Tàu.