Chương 188
Đêm Nay Gieo Giống Xuống
Tô Bạch hít sâu một hơi, sau khi trạng thái của hắn khôi phục lại bình thường, Tô Bạch lập tức gọi điện thoại cho Sở Triệu.
- Alo, tôi nói này Tô đại thiếu gia, không phải cậu đang ở Thành Đô dưỡng già à, sao lại còn nhớ ở phương đông xa xôi, có một người bạn cảnh sát đang vất vả ngày đêm phục vụ nhân dân.
Nghe thấy Sở Triệu vẫn cà lơ cà phất giống như trước, trong lòng Tô Bạch an ổn hơn một chút, từ bức ảnh cũng không thể nhìn ra chủ nhân của bàn tay kia muốn ra tay với Sở Triệu, có lẽ đây là bị chụp lẫn vào.
Chẳng qua vừa mới nghĩ đến bên người Sở Triệu khả năng có thứ này, hơn nữa đối phương rất có thể còn là một cảnh sát, Tô Bạch đã cảm thấy rất không tưởng tượng nổi.
Mẹ kiếp, cục cảnh sát là nơi như thế nào?
Cho dù người bình thường cũng mang theo một tầng kính sợ với nó, chứ đừng nói là thứ này, trong bệnh viện nháo quỷ, nhà xác nháo quỷ, trong ngõ nháo quỷ, nhưng chưa từng nghe nói cục cảnh sát cũng nháo quỷ.
Thế nhưng vật kia thế mà thật sự có khả năng lăn lộn trong đó.
Tô Bạch đem rượu vang đỏ lúc trước hắn đặt lên lan can, một hơi uống sạch, lúc này mới nói:
- Đừng cúp máy, cậu vừa đăng một bức ảnh tụ hội trên wechat, cậu nhìn lại cho tôi một chút, cánh tay đặt trên vai cậu, chính là cái tay mà có móng tay sơn màu đen, cậu còn nhớ rõ chủ nhân của cánh tay này là ai không?
- Chờ đó, để tôi nhìn lại một chút.
Sở Triệu cười ha hả, sau đó lập tức xem lại bức ảnh, chỉ là sau đó, giọng điệu của anh ta trở nên nghiêm túc:
- Tôi nói này, Tô đại thiếu gia, nếu như bây giờ cậu bỗng nhiên có sở thích tay khống (cuồng tay), người này cậu không cần nghĩ tới, hiện tại cô ấy là bạn gái tôi, ha ha, lúc đầu tôi còn muốn giới thiệu cho mấy người quen biết, nhưng từng người đều không có ở đây, người anh em này cũng chỉ có thể vui vẻ một mình.
Bạn gái?
Hai chữ này xuất hiện trong lòng Tô Bạch, Tô Bạch thật khó mà tưởng tượng nổi hình ảnh Sở Triệu và thứ kia làm một số chuyện…
- Được rồi, đừng hâm mộ tôi nữa, cậu cũng độc thân lâu rồi, cũng đến lúc đi tìm bạn tình, bạn gái của tôi nấu bữa ăn khuya cho tôi, ha ha, tôi nói cho cậu biết, tối nay tôi ăn canh hẹ nấu trứng, canh hẹ xào thịt, hẹ xào nấm hương, đêm nay gieo giống xuống, sau đó liền đợi phụng chỉ thành hôn.
(Rau hẹ có tác dụng bổ thận tráng dương)
- Chuyện này…
- Cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, có rảnh thì trở lại thăm tôi, dù sao chỉ ngồi một chuyến máy bay cũng không khó khăn gì, tôi có việc, goodbye.
Sở Triệu cúp máy.
Tô Bạch nhìn di động, có chút dở khóc dở cười, goodbye, lại còn canh rau hẹ, hắn thật đúng là muốn nhìn một chút vẻ mặt của Sở Triệu khi biết thứ mà anh ta muốn ngủ cùng rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng Tô Bạch không có tiếp tục gọi điện thoại, cũng không muốn nhắc nhở Sở Triệu gì cả, xem ra vật kia ở bên Sở Triệu đã lâu, đoán chừng tạm thời không có ý định ra tay với Sở Triệu, lúc này Sở Triệu vẫn an toàn, tuy Tô Bạch vẫn không nghĩ ra, làm sao Sở Triệu có thể làm loại chuyện đó với thứ kia, thế nhưng Tô Bạch rõ ràng, nếu như hắn vẽ vời cho thêm chuyện, gọi điện đến nhắc nhở Sở Triệu, anh ta tin hay không còn là một chuyện, nếu như tin, Sở Triệu làm sao đối mặt với thứ kia, thậm chí rất có thể bởi vì phản ứng khác thường mà dẫn đến bi kịch.
- Nhìn anh ta có vẻ rất hạnh phúc.
Giọng nói của Huân Nhi từ trong di động truyền ra, trước đó Tô Bạch gọi điện cho Sở Triệu cũng không có tắt cuộc trò chuyện của hắn và Huân Nhi.
- Ừ, thật khiến cho người ta hâm mộ.
Tô Bạch trêu chọc.
Lấy ánh mắt cao hơn người của Tô đại thiếu gia mà nói, mấy cô gái có dung mạo bình thường, hắn thật đúng là chướng mắt, càng sẽ không làm loại chuyện đó với thứ kia.
- Được rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi không quấy rầy anh nữa.
- Ngày mai tôi về Thượng Hải, đến lúc đó gặp.
- Anh làm cho tôi bỗng nhiên cảm thấy xúc động.
- Cảm động đến yêu à?
- Anh thử xem, anh có thể thử thổ lộ với tôi một chút.
- Tim tôi rất mỏng manh.
Tô Bạch nhìn đồng hồ:
- Được rồi, cô nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai gặp.
- Ừ, ngày mai gặp, ngủ ngon.
Cúp điện thoại, Tô Bạch đi về phòng, ngồi ở trên ghế sofa, cầm điện thoại di động, bắt đầu xem vé máy bay, Thành Đô cách Thượng Hải gần 2000 km, từ Cửu Trại Câu về Thượng Hải, đoán chừng phải thêm mấy trăm km, hiển nhiên không thể đi xe, may mắn Cửu Trại Câu có sân bay.
Tô Bạch mua hai vé sáng mai đi Thượng Hải, Tô Bạch cũng không có đồ đạc gì cần thu dọn, lúc hắn đến lữ hành, đồ đạc không mang theo nhiều, cho nên dứt khoát nằm trên giường, ôm tiểu gia hỏa vào trong lòng, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một lúc.
Tay chân của tiểu gia hỏa rất không thành thật, lúc ngủ thích đạp chân vung tay, thế nhưng loại cảm giác này lại khiến cho Tô Bạch cảm thấy an tâm, đã lâu rồi hắn không có cảm giác này.
Buổi sáng, Tô Bạch mở mắt ra, hắn không đặt đồng hồ báo thức, bởi vì hắn biết mình sẽ không ngủ quên, lúc này tiểu gia hỏa thế mà đã tỉnh, đang ngồi chơi với Cát Tường ở trên giường.
Tô Bạch đứng dậy cầm ví tiền và di động, cầm áo khoác của mình bọc tiểu gia hỏa lại, ôm vào trong lòng, hắn gọi điện cho giám đốc khách sạn chuẩn bị một chiếc xe, đưa hắn đến sân bay, trên đường đi, hắn nhắn một tin cho hòa thượng, nói mình có việc gấp phải đi trước.
Lúc qua chỗ bảo vệ, Tô Bạch lấy một xe đẩy hành lý, đặt tiểu gia hỏa và Cát Tường vào đó, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, đi qua bộ phận an ninh, không có bị kiểm tra hành lý.
Trong này dĩ nhiên không thể bỏ qua công lao của Cát Tường.
Sau khi đăng ký, Tô Bạch liền để Cát Tường và tiểu gia hỏa ngồi ở chỗ bên cạnh mình, nữ tiếp viên hàng không hoàn toàn không thấy một đứa bé và một con mèo lên máy bay.
Tô Bạch thắt dây an toàn cho đứa nhỏ, về phần Cát Tường, Tô Bạch mặc kệ, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên nó đi máy bay.
Lúc máy bay chuẩn bị cất cánh, tiểu gia hỏa mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng biến thành hình chữ O rồi, hiển nhiên lần đầu tiên đi máy bay khiến cho tiểu gia hỏa cảm thấy ngạc nhiên.
Tô Bạch biết tiểu gia hỏa trưởng thành sớm lại thông minh, chờ lúc máy bay cất cánh ổn định, Tô Bạch bế tiểu gia hỏa, để cậu bé nhìn đám mây ngoài cửa sổ.
Tiểu gia hỏa hưng phấn, dùng tay nhỏ vỗ vào cửa sổ, lộ ra kích động.
Tô Bạch khẽ hôn lên trán tiểu gia hỏa, cậu bé cười khanh khách.
Khoảng 3 tiếng sau, máy bay hạ cánh, Tô Bạch bế tiểu gia hỏa xuống máy bay.
Lúc mới đi ra, ở phòng chờ, Tô Bạch đã nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đang đứng chờ.
Lâu không gặp, dáng người Huân Nhi lại càng đẹp hơn, có thể bởi vì thời gian này đang làm việc ở nước ngoài, cho nên trên người cô ta có thêm cảm giác ổn trọng.
Huân Nhi không mặc váy, cũng không mặc quần bò mà chính là một bộ quân phục, hiện này quân phục càng lúc càng đẹp, Huân Nhi đứng ở đó, giống như một phong cảnh lóa mắt nhất, dung mạo mỹ lệ càng làm tăng thêm khí chất thuộc về quân nhân, khiến cho những người phụ nữ khác ở bên cạnh phai mờ.
- Làm sao cô biết tôi xuống máy bay vào lúc nào?
Tô Bạch đi tới hỏi.