Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 189 - Chương 189 Thật Xin Lỗi, Tôi Không Biết Mình Có Tương Lai Hay Không.

Chương 189

Thật Xin Lỗi, Tôi Không Biết Mình Có Tương Lai Hay Không.


Huân Nhi nở nụ cười, trên mặt xuất hiện hai má lúm đồng tiền mê người:


- Anh đừng quên tôi làm nghề gì.


- Nhân quyền, nhân quyền, tôi bị xâm phạm quyền riêng tư, tôi muốn tố cáo cô.


Tô Bạch trêu chọc nói.


- Ha ha ha, anh thế mà còn mang theo một con mèo đi lữ hành, đem nó lên máy bay, chắc hẳn anh tốn không ít tâm tư.


Huân Nhi ngồi xổm xuống đùa với Cát Tường, thế nhưng Cát Tường chỉ liếc thoáng qua Huân Nhi, sau đó duy trì phong phạm cao lãnh của mình.


Huân Nhi bị Cát Tường làm lơ cũng không tức giận. Cô ta đứng lên, rất tự nhiên ôm Tô Bạch một cái, lúc này tiểu gia hỏa ngủ thiếp đi cũng tỉnh lại, từ trong áo Tô Bạch thò đầu nhỏ ra, có chút mơ hồ nhìn xung quanh, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn lấy chị gái này.


Hơn nữa chị gái này còn đang ôm Tô Bạch.


Lúc này tiểu gia hỏa nhíu mày lại, vành mắt đỏ lên.


Trong lòng bảo bảo ủy khuất.


Người kinh ngạc hơn là Huân Nhi, cô ta không nghĩ tới Tô Bạch còn bế một đứa bé.


- Đứa nhỏ này thật đáng yêu, là thân thích của anh?


Huân Nhi đưa tay ra nhéo mặt tiểu gia hỏa.


- Con tôi.


Tô Bạch bình tĩnh trả lời.


Huân Nhi sửng sốt một chút, chậm rãi buông tay ra.


- Con anh?


- Đúng thế, con tôi.


- Làm sao tôi chưa từng nghe anh nói qua.


Huân Nhi có chút không dám thở mạnh.


- Con riêng.


Tô Bạch trả lời như thế, sau đó bế tiểu gia hỏa đi:


- Đi thôi, chúng ta ra khỏi sân bay trước, cô gọi điện cho Sở Triệu rồi à?


- Anh ta nói hôm nay anh ta có công vụ.


- Bảo cậu ta lùi lại, còn có, bảo cậu ta đưa bạn gái theo, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm.


Huân Nhi khẽ gật đầu, tâm trạng của cô ta có chút phức tạp, thế nhưng vẫn lấy di động ra, một lần nữa gọi cho Sở Triệu, đầu bên kia Sở Triệu hiển nhiên có chút khó khăn, nhưng Tô Bạch đã nói như thế, anh ta cũng không thể từ chối, chỉ có thể đem công việc trong tay lui lại.


Huân Nhi lái xe đến, Tô Bạch ngồi ở chỗ ghế phụ, tiểu gia hỏa vẫn nằm trong ngực Tô Bạch, Cát Tường ngoan ngoãn ngồi ghế sau.


- Trước đó tôi nghe nói em họ anh đính hôn, tôi còn cảm thấy những người trong gia tộc như chúng ta, nam nữ đều đính hôn thật sớm, không nghĩ tới, anh thế mà nhanh hơn bọn họ, con đều có rồi.


Tô Bạch có thể cảm nhận được giọng nói của Huân Nhi có chút không thích hợp, thế nhưng hắn vẫn lựa chọn giả bộ như không biết.


- Tôi sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé.


- Mẹ của đứa bé đâu?


Huân Nhi hỏi.


- Đây là việc riêng của tôi.


Tô Bạch cứng nhắc trả lời, hiển nhiên, việc riêng lần này không giống trước đó, không phải nói đùa.


Huân Nhi hơi ngẩng đầu lên, mũi cũng bắt đầu chua xót, thế nhưng cô ta không cho phép mình khóc.


- Tô Bạch, chúng ta là bạn tốt, không phải ư? Chúng ta còn từng cùng nhau… giết người.


Tô Bạch quay đầu nhìn cửa sổ, không có trả lời, nhưng thái độ của hắn đã nói lên tất cả.


Xin lỗi.


Tôi không biết mình có tương lai hay không.


…..


- Buổi trưa chúng ta đi đâu ăn đây?


Huân Nhi hỏi, sau khi lái xe một lúc, tâm trạng của cô ta đã khôi phục lại bình thường, thân là tùy viên quân sự ngoại trú, có một phần là do trong nhà hỗ trợ, nhưng không thể phủ nhận tố chất và năng lực của Huân Nhi.


- Chúng ta đi ăn cơm Trung đi, tôi nhớ năm ngoái chúng ta cùng nhau đi ăn ở một quán cơm gia đình khá ngon, ở Tứ Xuyên đã lâu, hiện tại cũng muốn thay đổi khẩu vị.


- Ừ.


Huân Nhi khẽ gật đầu, đánh xe vào trong một tiểu khu, sau khi đỗ xe xong, hai người đi vào thang máy, đi lên tầng 35, đây là một quán cơm gia đình, trang trí rất tinh xảo, hơn nữa có rất ít bàn, muốn ăn cơm ở đây đều phải đặt trước, chẳng qua lấy bối cảnh và năng lực của Huân Nhi, cũng không cần vẽ vời cho thêm chuyện, lúc này còn chưa đến giờ cơm, còn không có khách.


Chủ quán là một người đàn ông trung niên, ông ta thế mà còn nhận ra hai người trẻ tuổi năm ngoái đã đến đây ăn, ông ta biết nhìn mặt mà nói chuyện, sau khi hỏi rõ có mấy người, liền xếp cho bọn họ một bàn gần cửa sổ, sau khi đưa thực đơn lên liền đi gọi điện thoại hủy hẹn với khách đã đặt lịch.


Đối với Tô Bạch và Huân Nhi mà nói, loại chuyện này rất bình thường, chẳng qua Tô Bạch rất ít khi tới những chỗ như thế, cũng rất ít tham gia tụ hội của mấy thiếu gia nhà giàu, ngược lại là Huân Nhi, trước khi chưa xuất ngoại, cô ta rất nổi danh trong giới.


Có đôi khi Tô Bạch từng nghĩ qua, nếu như cha mẹ hắn không chết, có lẽ hắn cũng sẽ giống như đám thiếu gia kia, chơi bời phóng túng.


Tiểu gia hỏa ngồi bên người Tô Bạch, ông chủ còn cố ý mang đến một chiếc ghế dành riêng cho trẻ con, Cát Tường ngồi trên một chiếc ghế khác, đối với thức ăn của nhân loại, nó không chút hứng thú nào, dáng vẻ rất lười biếng.


Huân Nhi chọn xong món, cũng không đưa cho Tô Bạch xem liền đặt một bên, nhân viên phục vụ hiểu ý lập tức cầm thực đơn xuống, Huân Nhi biết, Tô Bạch không phải loại người thích khách sáo và phiền phức, món cô ta thích ăn, hắn cũng sẽ thích.


Trên bàn ăn, bầu không khí có chút yên tĩnh, tiểu gia hỏa dường như đã nhận ra không khí xung quanh có chút không đúng, cậu bé cũng không nháo, ngoan ngoãn ngồi đó nghịch ngón tay mình, thỉnh thoảng còn lật yếm lên xoa bụng, đến tận bây giờ, cậu bé vẫn không hài lòng với hai ấn ký ở trên bụng.


- Sao anh lại để đứa nhỏ mặc như thế này?


Huân Nhi nói.


- Tôi chưa kịp mua.


- Đứa nhỏ mấy tháng rồi?


- Năm, sáu tháng gì đó.


Lúc hồ ly sinh tiểu gia hỏa, thật ra tiểu gia hỏa đã lớn hơn những đứa trẻ sơ sinh khác, bình thường những đứa trẻ khác vừa sinh ra, da thịt đều nhăn nheo, cơ thể rất nhỏ, cũng không dễ nhìn, thế nhưng tiểu gia hỏa này vừa ra đời chính là trắng nõn, mập mạp.


Hòa thượng nói đứa bé này là do linh khí của trời đất ngưng tụ lại trong người hồ ly, hồ ly không có thụ tinh, cho nên căn bản không có liên hệ máu mủ.


Huân Nhi thấy Tô Bạch không muốn nói chuyện về chủ đề này, cô ta mở rộng đề tài:


- Anh nói xem, lát nữa Sở Triệu tới nhìn thấy anh ngay cả con trai đều có rồi, anh ta sẽ có biểu tình gì?


- Khó mà nói.


Tô Bạch mỉm cười.


- Anh có tâm sự gì ư?


Huân Nhi cảm thấy như thế.


Tô Bạch lắc đầu, bầu không khí ngột ngạt.


Tô Bạch không nói lời nào, Huân Nhi cũng không nói gì, hai người lẳng lặng ngồi đó.


Khoảng 20 phút sau, Sở Triệu mới đến, sau lưng anh ta là một cô gái trẻ mặc thường phục.


- Nào, để tôi giới thiệu mọi người với nhau, đây là bạn gái của tôi, Tiểu Huệ, còn đây là hai người bạn chơi đùa từ nhỏ đến lớn với anh, Liễu Huân, em có thể gọi cô ấy là chị Huân Nhi, hiện tại trong số bọn anh, cô ấy là người có tiền đồ nhất, cô ấy đang làm tùy viên quân sự thường trú ở nước ngoài, còn đây là người anh em tốt nhất của anh, Tô Bạch, sau này em gọi là anh Bạch.


- Chị Huân Nhi, anh Bạch.


Tiểu Huệ nói chuyện rất lễ phép, cúi đầu chào hai người.


Chương 189

Bình Luận (0)
Comment