Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 190 - Chương 190 Bạn Gái Cương Thi

Chương 190

Bạn Gái Cương Thi


Hiển nhiên, cô ta vẫn còn có chút câu thúc, cô ta hẳn là biết sơ qua về gia thế nhà Sở Triệu, trong nội bộ cảnh sát, đây không phải là bí mật gì quá lớn, dù sao lấy lấy thái độ bài xích của Sở Triệu đối với nghề nghiệp này, thế mà anh ta vẫn luôn được phân công những công việc tốt, hơn nữa thời gian gần đây còn được thăng chức, đủ để thấy được, bên trên anh ta có người, hơn nữa địa vị tuyệt đối không nhỏ, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai người bạn chơi đùa từ nhỏ đến lớn cùng Sở Triệu, dĩ nhiên sẽ có thân phận không đơn giản, thêm vào đó, cô gái trẻ tuổi, tuổi tác không chênh với cô ta là mấy, thế mà đã làm tùy viên quân sự thường trú ở nước ngoài rồi.


- Chào cô, rất vui vì được làm quen với cô.


Huân Nhi khẽ gật đầu, không có đứng lên, dù sao địa vị chênh lệch giữa hai bên vẫn còn đó, trong thế giới của bọn họ, thay đổi người yêu là chuyện rất bình thường, nếu như Sở Triệu dẫn vị hôn thê của mình đến, Huân Nhi dĩ nhiên sẽ lấy thái độ khác, nhưng hiển nhiên bây giờ Sở Triệu và Tiểu Huệ chỉ là bạn bè trai gái, Huân Nhi sẽ không quá để ý.


Tô Bạch khẽ vuốt ve ngón tay mình, từ lúc cô gái này đi vào, Tô Bạch vẫn luôn quan sát cô ta, hắn không phát hiện ra hơi thở đồng loại trên người cô ta, thế nhưng móng tay của cô ta.


Đúng, móng tay.


Màu sắc này, cảm giác kia, thậm chí chỉ nhìn thoáng qua đã kích thích đến thị giác của Tô Bạch, khiến Tô Bạch rất chắc chắn, đồng thời Tô Bạch còn chú ý đến trên mặt Sở Triệu có chút tái xanh, đây là do dương khí bị hút, đồng thời còn là biểu hiện của nuôi thả rồi hút.


Mẹ kiếp, thứ này thế mà lấy Sở Triệu ra làm lô đỉnh!


- Đây là con cái nhà ai, thật đáng yêu, ha ha ha, chú ôm một cái!


Sở Triệu nhìn thấy tiểu gia hỏa liền đưa tay ra bế đứa nhỏ phấn nộn giống như đồng tử trong tranh chúc tết.


- Con trai tôi…


Sở Triệu trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống đất, sau khi đứng vững liền có chút không dám tin, lắp bắp hỏi:


- Mẹ kiếp, Tô Bạch, cậu đang nói đùa à?


- Con trai tôi.


Tô Bạch lặp lại.


Sở Triệu hít sâu một hơi, sau đó trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua Huân Nhi.


Huân Nhi cười nói:


- Đừng nhìn tôi, không phải do tôi sinh.


- Khụ khụ…


Sở Triệu vội vàng ngồi xuống, Tiểu Huệ ngồi xuống bên cạnh anh ta:


- Tôi còn đang mua vé, cậu đã lên thuyền rồi.


Tiểu Huệ xấu hổ đưa tay ra nhéo đùi Sở Triệu.


Sở Triệu ngây ngô cười, cũng không để ý.


- Mang thức ăn lên đi.


Tô Bạch nói với nhân viên phục vụ.


- Vâng, quý khách chờ một lát.


Thức ăn của nơi này được làm rất cầu kỳ, người lớn đều có chút không yên lòng ăn cơm, tiểu gia hỏa lại ăn rất vui vẻ, cậu bé nhìn thấy món mình thích ăn liền đưa tay ra chỉ, sau đó Tô Bạch sẽ gắp đến, để vào trong bát của cậu bé, tiểu gia hỏa không dùng đùa, dùng tay để ăn, khiến cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.


Dù cho đứa nhỏ này xuất hiện có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, lúc Huân Nhi nhìn thấy đứa bé đáng yêu này ăn, tâm trạng phức tạp trong lòng cô ta cũng theo đó tiêu tán đi rất nhiều, thậm chí còn chủ động giúp tiểu gia hỏa gắp đồ ăn.


Sở Triệu nhìn thấy cảnh này, vô thức bĩu môi, con riêng đều đã có, thế nhưng nhìn dáng vẻ này của Huân Nhi, thật đúng là ngay cả mẹ kế cũng nguyện ý làm.


- Em qua nhà vệ sinh một chút.


Tiểu Huệ khẽ cúi người, sau đó đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.


Quán ăn gia đình này, tuy không có mặt tiền, thế nhưng cũng là quán ăn cao cấp, toàn bộ tầng này đều là của quán ăn, cho nên phòng vệ sinh không nhỏ, gần với nhà vệ sinh của một nhà hàng lớn.


Lúc này Tô Bạch khẽ xoa đầu tiểu gia hỏa, gắp một con tôm vào trong bát tiểu gia hỏa:


- Tôi cũng đi vệ sinh một lát.


Chờ sau khi Tô Bạch đi, Sở Triệu ngay lập tức nói chuyện với Huân Nhi:


- Xảy ra chuyện gì thế, làm sao Tô Bạch lại có con rồi.


- Làm sao tôi biết được.


- Sao cô lại có thể không biết, không phải cô…


- Ửm?


- Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.


Sở Triệu nhún vai:


- Chẳng qua nếu như là con riêng của Tô Bạch cũng không có gì, dù sao bên Tô gia cũng chỉ là quan hệ trên danh nghĩa, cuộc sống riêng tư của Tô Bạch như thế nào, bọn họ không quản, càng không xen vào.


- Anh nói chuyện này với tôi làm gì?


- Nhưng người trong nhà cô lại khác.


Sở Triệu hít sâu một hơi rồi nói:


- Thật ra mấy người chúng tôi đều nhìn ra được, Cố Phàm cũng không phải đứa ngốc, cậu ta đương nhiên cũng nhìn ra được cô đối với Tô Bạch… Chậc chậc, tôi chỉ làm chuyện mà bạn bè nên làm, hiện tại Tô Bạch có con, nếu như cô muốn ở bên cậu ta, trừ khi cô cắt đứt với người nhà.


Lần này Huân Nhi không có quát Sở Triệu, chỉ trầm mặc ngồi đó.


….


Tiểu Huệ đi vào nhà vệ sinh, cô ta đi đến trước bồn rửa tay để trang điểm lại, hiển nhiên cô ta rất coi trong lần gặp mặt đầu tiên với bạn bè của người yêu.


Đúng lúc này, Tô Bạch đi đến.


Tiểu Huệ giật nảy mình, nhìn thấy Tô Bạch, cô ta vỗ ngực nói.


- Anh Bạch, anh đi nhầm rồi, đây là nhà vệ sinh nữ.


- Tôi không đi nhầm, tôi đến tìm cô.


Tô Bạch đi thẳng vào vấn đề.


- Anh Bạch, nếu anh có chuyện gì, chúng ta có thể ra ngoài rồi nói, chỗ này không tiện.


- Chúng ta nói ngay ở đây đi, rất tiện.


Tô Bạch lấy ra một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng. Lúc này ở trong mắt người khác, Tô Bạch không khác gì một tên hoa hoa công tử xông vào nhà vệ sinh nữ để chà đạp con gái nhà người ta.


- Anh Bạch, em là bạn gái của Sở Triệu, anh còn như vậy, em sẽ kêu lên.


- Kêu đi, tôi ngược lại muốn nhìn xem, trong lòng Sở Triệu, là người anh em chơi đùa với nhau từ nhỏ, hay là người phụ nữ vừa mới kết giao, lên giường được mấy lần quan trọng hơn, đừng quên tôi là ai, đừng quên giữa tôi và cô, thân phận và địa vị của chúng ta không giống nhau.


Ngón tay Tô Bạch nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Tiểu Huệ.


- Rất mịn, tôi rất thích.


- Huệ Huệ, em xong chưa?


Ngoài phòng vệ sinh truyền đến giọng nói của Sở Triệu.


Tiểu Huệ lập tức vươn tay, giữ lấy tay Tô Bạch, sau đó kéo Tô Bạch vào trong buồng vệ sinh riêng, đóng cửa phòng lại, nói với bên ngoài:


- Em chưa xong, phải một lúc nữa mới xong được, anh yêu, xin lỗi, bụng em có chút không thoải mái.


- Không sao, không sao, em đừng nóng vội, không có chuyện gì, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, anh đưa em qua bệnh viện.


Bước chân của Sở Triệu dần dần đi xa.


Tô Bạch cười cười, lúc này hắn đưa lưng về phía Tiểu Huệ, vươn tay gẩy tàn thuốc.


- Cậu ta đi rồi, đúng lúc thổi ra giúp tôi, thật đúng là kích thích.


Sau khi nói xong, Tô Bạch chậm rãi quay người lại, ở trước mặt hắn đã không phải là Tiểu Huệ kia…


Mà chính là một gương mặt tái nhợt của…


Cương thi.


- À, thôi được rồi.


Tô Bạch lạnh nhạt vứt đầu thuốc lá xuống đất.


- Cuối cùng cũng ép cô hiện ra nguyên hình rồi sao!


Chương 190

Bình Luận (0)
Comment