Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 242 - Chương 242 Phát Bệnh

Chương 242

Phát Bệnh


Kiểu chết này rất tàn khốc, rất bi thảm, một kiểu chết khiến cho da đầu người ta cảm thấy tê dại.


Tô Bạch không kìm lòng nổi, lẽ lưỡi liếm môi của mình, mùi máu tươi mới khiến cho người ta mê say.


Hắn thậm chí rất muốn vỗ tay khen ngợi quy tắc giết người đa dạng trong thế giới chuyện xưa này.


Chuyện này thật đúng là thú vị, chơi rất vui, nhìn một người rõ ràng là cứu được người, làm chuyện tốt, nhưng đến sau cùng lại lấy phương thức cực kỳ tàn nhẫn để chết đi, hương vị trào phúng nồng đậm đến mức chảy nước, đây chẳng khác gì cho những người đã được Tiễn Lam giúp đỡ, nhưng sau cùng lại bỏ phiếu cho Tiễn Lam một cái tát rất vang dội.


Nhưng Tô Bạch vẫn khắc chế loại xúc động này, hiện tại có ba kẻ thiểu năng trí tuệ, mỗi lần đều muốn bỏ phiếu cho hắn chết, tuy Tô Bạch không hiểu vì cái gì, cũng không biết đó là ai, nhưng nếu như lúc này chính mình lại vỗ tay vả mặt đám người kia, hắn lại rước thêm được mấy kẻ ghi hận trong lòng. Lần bỏ phiếu tiếp theo, Tô Bạch thật đúng là rất có khả năng “giành” được giải nhất.


Tô Bạch không muốn chết, nhất là lấy phương thức vô cùng bất lực này chết đi, để nhóm người cặn bã quyết định sinh tử của mình, đối với Tô Bạch mà nói, đây là một loại vũ nhục, người bị bệnh tâm thần cũng muốn có tôn nghiêm, đúng không?


Tô Bạch đứng dậy, rút ra một điếu thuốc, người đã chết, hội nghị cũng nên kết thúc, Tô Bạch dùng diêm châm lửa, sau đó hắn là người đầu tiên đi ra khỏi phòng hội nghị, phía sau cũng có người lục tục đi ra.


- Người anh em, cho tôi xin điếu thuốc.


Lưu Thao từ phía sau vỗ vai Tô Bạch.


Đây là một hành vi mạo phạm, một loại hành vi không lý trí, cũng là một loại hành vi càn rỡ, giống như đoán chắn Tô Bạch không dám ra tay vào lúc này, không dám giết người ở đây.


Khóe miệng Tô Bạch giật giật, hắn cố nén không tiến hành phản kích mà chính là ném điếu thuốc xuống mặt đất, sau đó dùng châm giẫm lên, một loạt động tác mây trôi nước chảy, rất tự nhiên.


Sắc mặt Lưu Thao nhất thời thay đổi, trở nên rất khó chịu, anh ta không nghĩ tới Tô Bạch sẽ quyết tuyệt với mình như thế.


Tô Bạch không quay đầu lại, hắn tiếp tục đi về phía trước.


Sắc mặt Lưu Thao âm tình bất định một lúc, cuối cùng vẫn rời đi.


Trở lại căn phòng của mình, Tô Bạch lấy ra một chiếc ghế ngồi ở bên giường, bên ngoài cửa sổ không có gì, không phong cảnh, không gió, không ánh nắng, chỉ là một mảnh đen kịt, không ai thử đi ra ngoài, bởi vì rất rõ ràng đây chính là phạm vi mà thế giới chuyện xưa đã quy định.


Tô Bạch lại châm một điếu thuốc khác, lông mày nhíu chặt của Tô Bạch giãn ra, lúc này hai địa ngục hỏa shotun để ở trước mặt hắn lại có vẻ không ý nghĩa gì cả.


Đúng lúc này, ngoài cửa phòng của Tô Bạch vang lên tiếng gõ cửa.


- Tôi có thể đi vào chứ?


Giọng nói rất nhỏ, là của nữ.


- Cút!


Tô Bạch chỉ trả lời một chữ này.


Đối phương trầm mặc, sau đó tiếng bước chân xa dần, hẳn là cô ta đã rời đi.


Thật ra có một loại tư duy ngược chiều, Tô Bạch có thể đảo ngược suy đoán chính mình hai vòng liên tục bị bỏ ba phiếu, vô duyên vô cớ muốn cho hắn chết?


Vì cái gì, dựa vào cái gì?


Bọn họ bỏ phiếu cho hắn cũng nên vì oán hận, cũng nên có nguyên nhân.


Ít nhất cũng phải có hiếu kỳ chứ?


Như vậy, từ sau khi tiến vào thế giới chuyện xưa này, ai đã từng chủ động tiếp xúc với hắn.


Lưu Thao, Trân Trân, Trần Hân Di, Triệu Chấn đã chết không tính, thế nhưng ba cái tên kia, xác suất chiếm 80%.


Trong lòng các người đã bắt đầu kiên trì bỏ phiếu cho tôi, vậy vì sao tôi còn cần phải giả vờ giả vịt với các người?


Tôi đây cũng có lòng tự trọng.


Tô Bạch dập tắt thuốc lá, hắn đặt hai tay lên mặt mình, Tô Bạch đột nhiên có một loại dự cảm bất thường, bởi vì hắn cảm thấy chính mình sắp tái phát bệnh cũ.


Ở giữa khe hở hai bàn tay lộ ra một gương mặt, có thể thấy Tô Bạch đang cười.


Nụ cười rất tùy ý, có chút dữ tợn.


Thế nhưng trong lòng Tô Bạch đang khóc.


Hắn đột nhiên có một loại xúc động muốn khống chế lại chính mình.


Lúc không nên phát bệnh, hắn lại đi tái phát bệnh.


Tô Bạch đi vào trong nhà vệ sinh, không ngừng dùng hai tay vốc nước lên tạt vào mặt chính mình, hắn cần phải giữ tỉnh táo, rất tỉnh táo và bình tĩnh.


Thế nhưng suy nghĩ và cảm xúc trong người hắn vẫn đang không ngừng rục rịch muốn đánh thẳng vào lý trí phòng tuyến cuối cùng của hắn.


Chẳng qua Tô Bạch không muốn chết, thật sự không muốn chết, nhưng Tô Bạch không cách nào khắc chế được khát vọng trong lòng mình.


Những quy tắc cứng nhắc trong thế giới chuyện xưa này.


Liên tục hai vòng, có ba người bỏ phiếu cho hắn.


Hắn rất có thể bị những kẻ thiểu năng đó bỏ phiếu hại chết.


Từng hình ảnh không ngừng xuất hiện trong đầu của Tô Bạch, nó càng không ngừng kích thích lên dây thần kinh của Tô Bạch.


Giống như lúc trước hòa thượng tính kế hắn còn muốn dẫn hắn theo bảo vệ hồ ly, Tô Bạch đã hoàn toàn xé rách mặt, có đôi khi, hắn phiền não, hắn cảm thấy tiếp tục như thế quá giày vò, quá khiến cho mình cảm thấy ngột ngạt.


Cho nên hắn liền quyết định,


Lật bàn.


Thế nhưng nếu như ở chỗ này giết người, chính mình sẽ phải chết, bị xóa bỏ, Tô Bạch không cho rằng mình có tư cách đi đối kháng với quy tắc trong chuyện xưa này.


Chẳng qua, Tô Bạch vẫn không khống chế được chính mình, hai tay của hắn bắt đầu run rẩy, gương mặt của hắn từ từ trở nên bình tĩnh lại.


Vào lúc này một đôi mắt lạnh lẽo lộ ra không chút bận tâm, càng giống như một loại cảm giác ngột ngạt kinh khủng khi mưa bão sắp đến.


- Sớm muộn cũng sẽ đến lượt mình, hơn nữa còn là rất nhanh.


Tô Bạch nói với chính mình trong gương.


- Mình nên lựa chọn giống như Triệu Chấn và Tiễn Lam, không chút năng lực phản kháng nào chết đi, hay là trước khi chết, tùy ý phóng túng chính mình.


Tô Bạch dừng lại một chút, sau cùng nở nụ cười với chính mình trong gương.


- Mình… Lựa chọn cái sau.


Tô Bạch đi ra khỏi phòng vệ sinh, hắn cầm hai địa ngục hỏa shotgun trong tay, mở ra cửa phòng ngủ của chính mình.


Hắn không thể giết tất cả mọi người ở đây, căn cứ vào quy củ, sau khi giết chết một người, hắn sẽ bị xóa bỏ. Chẳng qua không phải Tô Bạch không có mục tiêu giết người, đúng Tô Bạch có mục tiêu rất rõ ràng.


Lưu Thao.


Trần Hân Di.


Trân Trân.


Ba người này chính là mục tiêu của hắn.


Bây giờ Tô Bạch muốn giết người, loại khoái cảm, khát vọng giết người kia, Tô Bạch đã không có cách nào từ chối, không cách nào chậm chạp, trong thế giết chuyện xưa chết tiệt này, điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy giày vò nhất chính là nó kiềm chế bản năng giết chóc của thính giả.


Quy tắc chết tiệt! Đi gặp quỷ đi.


Tô Bạch đi khỏi phòng của mình, Tô Bạch không biết phòng của Lưu Thao, Trân Trân, Trần Hân Di ở đâu, thế nhưng chuyện này không cần thiết, hắn không muốn làm thám tử chậm rãi đi tìm và quan sát dấu vết để lại, hắn cũng không muốn chờ đến giờ cơm trưa xong lại theo dõi đám người bọn họ.


Dưới loại trạng thái này, cho dù Tô Bạch có làm gì, hắn đều lộ ra vẻ điên cuồng.


Hắn muốn giết người,


Hắn muốn giết người,


Hắn muốn giết người,


Từng tiếng hò hét vang vọng trong lòng Tô Bạch, Phát Thanh Khủng Bố ngừng phát sóng trong vòng ba tháng, vừa mới bắt đầu còn tốt, nhưng sau một tháng, trong lòng Tô Bạch bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy.


Hắn bắt đầu nhớ đến hương vị chết chóc, khoái cảm tử vong, niềm vui khi cướp bóc.


Chương 242

Bình Luận (0)
Comment