Chương 243
Tổn Thương Lẫn Nhau
Thế nhưng cố tình thế giới chuyện xưa này lại bắt thính giả đi làm tu sĩ, từng kẻ đều giả bộ sợ sệt, từng kẻ đều giả trang ngu ngốc, co lại ở một góc nào đó.
Có người muốn hắn chết,
Nhưng hắn lại không thể giết bọn họ.
Ủy khuất, bất lực, không cam lòng, cuối cùng thôi thúc con dã thú ở sâu trong lòng Tô Bạch ngẩng đầu lên.
Lúc này, mắt của Tô Bạch đã chuyển sang màu đỏ, đây không phải là màu đỏ điên cuồng mà chính là mang theo một loại cảm giác lạnh lẽo và bình tĩnh. Hiện tại, cả người Tô Bạch rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy e ngại.
- Trần Hân Di, cô ở đâu.
Tô Bạch trực tiếp đứng ở trên hành lang, quát to lên.
Giọng của hắn rất lớn, lúc trước người phụ nữ đến tìm Tô Bạch, từ giọng điệu cho đến phong cách, Tô Bạch cảm thấy đây rất giống Trần Hân Di, dĩ nhiên, cho dù có phải là cô ta hay không, điều này không quan trọng, hiện tại Tô Bạch muốn chính là một nơi có thể phát tiết.
Không ít cửa phòng mở ra, có người thò đầu ngó nhìn, hiển nhiên đối với chuyện có người đột nhiên hét to lên, bọn họ không thể nào hiểu được, mặc dù mới đi vào thế giới chuyện xưa này được hai ngày, thế nhưng tất cả thính giả gần như đã vô thức có thói quen nói chuyện nhỏ tiếng, bọn họ sợ khiến cho người ta chú ý.
Một cánh cửa phòng được mở, Trần Hân Di đi ra, cô ta đã thay trang phục, một chiếc áo sơ mi màu xanh, hẳn là áo của nam, nhưng mặc trên người cô ta lại có một loại mỹ cảm đặc biệt.
Tìm được rồi.
Tô Bạch đi về phía Trần Hân Di, hắn rút địa ngục hỏa shotgun ra, cầm hai khẩu súng trong tay, dáng vẻ tùy ý, thế nhưng hơi thở gần như điên cuồng trên người hắn khiến cho những người xung quanh quan sát cảnh tượng này lộ ra nghi hoặc.
Thật sự có người dám ở đây ác chiến với nhau ư?
Trần Hân Di không ngốc, ngược lại, cô ta rất thông minh, lúc cô ta nhìn thấy Tô Bạch bước về phía mình, cô ta lập tức quay về phòng đóng cửa lại.
Thế nhưng tất cả các cửa phòng ở nơi này đều không thể khóa, cũng không cần thẻ ra vào gì, chỉ cần chuyển động chốt cửa là có thể mở, thế nhưng cửa không bị mở ra, hiển nhiên là Trần Hân Di ở bên trong đang chống đỡ lấy cửa.
Tô Bạch không chút do dự đem họng súng nhắm thẳng về phía cửa, sau đó bóp lấy cò súng.
Tô Bạch điên rồi, hắn đè nén đến điên rồi, đạn của địa ngục hỏa shotgun trân quý như thế nào, thế mà lúc này hắn lại dùng nó để phá cửa.
- Pằng!
Một tiếng vang trầm đục truyền đến, cả cánh cửa bị bắn nát, Trần Hân Di vốn dĩ dựa lưng vào cửa, lúc này đã bị đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, trên người cô ta máu me đầm đìa, khắp người đều là vết thương, một người phụ nữ cho dù đẹp đến đâu bị thương thành dạng này cũng không còn đẹp nữa.
Thế nhưng, thân thể của Tô Bạch cũng lảo đảo một cái, ngã quỵ xuống đất, chỗ lồng ngực của hắn thế mà cũng xuất hiện một vết thương rất lớn, vô cùng đau đớn.
Không đúng.
Không có khả năng.
Trí nhớ của Tô Bạch bắt đầu trở lại lúc trước, hắn nhớ tới tình cảnh ngày đó sau khi Triệu Chấn đâm mình một dao, rõ ràng Triệu Chấn không có gì khác thường, anh ta dường như không bị thương, vì sao khi hắn nổ súng bắn Trần Hân Di, trên người hắn thế mà cũng xuất hiện một vết thương như vậy.
Chẳng qua vừa nghĩ đến vết thương của Trần Hân Di ở trên lưng còn miệng vết thương của mình lại ở ngực, tuy cùng bị thương nhưng vị trí vết thương không giống nhau, rất có thể lúc trước Triệu Chấn đâm vào chân hắn, trên người anh ta xuất hiện vết thương ở vị trí khác, thế nhưng Triệu Chấn lựa chọn giả bộ làm một trang hảo hán, không dám để cho người ta nhìn thấy thương thế của mình, cho nên gắng gượng chống đỡ, giả bộ không việc gì.
Dĩ nhiên lúc trước Triệu Chấn đâm Tô Bạch một dao kia, cơ bắp của Tô Bạch đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cho nên vết thương không lớn, vì thế thương thế của Triệu Chấn không nặng.
- Anh điên rồi! Anh điên rồi! Tô Bạch, anh điên rồi, anh điên thật rồi!
Trần Hân Di điên cuồng gào lên, trong tay cô ta vô thức xuất hiện chiếc roi da màu đỏ tím, cả người lảo đảo đứng lên.
Thế nhưng cho dù Tô Bạch nổ súng làm bị thương cô ta trước, cô ta vẫn không lập tức phát động phản kích với Tô Bạch, bởi vì tổn thương là ngang nhau, cô ta làm bị thương Tô Bạch, chính bản thân cô ta cũng sẽ bị thương như thế.
Lúc này cô ta cầm roi da chỉ là một loại phản ứng theo bản năng mà thôi.
Rất nhiều người đều đi đến, nhưng bọn họ không dám đến quá gần, cảnh tượng náo nhiệt này thật sự khiến cho các thính giả khác cảm thấy ngạc nhiên, có người muốn ác chiến? Kết quả ác chiến chính là như vậy, tổn thương lẫn nhau!
Tô Bạch không chút để ý đến thương thế của mình, hắn nhếch môi cười, sau đó nâng hai khẩu súng trong tay mình lên, nhắm về phía Trần Hân Di.
- Cô bỏ phiếu cho tôi chết, đúng không?
Tô Bạch hỏi.
Trần Hân Di thét lên.
- Không phải!
Tô Bạch chậm rãi nói:
- Ừm, tôi tin cô.
- Pằng!
Tô Bạch vẫn nổ súng.
Trần Hân Di nhanh chóng cuộn tròn chiếc roi da của mình để tạo thành một vòng ánh sáng, thế nhưng thuộc tính phá ma của địa ngục hỏa shotgun rất mạnh, trực tiếp khiến cho cánh tay của Trần Hân Di bị thương, trên cánh tay của cô ta nổi đầy gân xanh, máu tươi không ngừng chảy ra. Lúc này Tô Bạch quỳ một gối dưới đất.
- Tên điên này!!!
Trần Hân Di dùng roi da để đánh tới, Tô Bạch không làm gì, thậm chí hắn còn nhắm mắt lại, giang hai tay mình ra, chuẩn bị nghênh đón.
- Ba!
Chiếc roi da nặng nề đánh vào trên người Tô Bạch, cả người Tô Bạch bị đánh bay ra ngoài, đập vào trên vách tường, từ cổ đến hông có một vết thương dài, máu me đầm đìa, vô cùng đáng sợ.
Ngay lúc này, Trần Hân Di kêu lên thảm thiết, sau lưng cô ta cũng xuất hiện một vết roi dài, vết thương rất sâu, đủ để thấy được xương sườn của cô ta, cả người quỳ xuống đất.
- Tên điên này, chết tiệt, đồ điên! Vì sao anh không đi tìm người khác, vì sao lại tìm tôi!
Tí tách, tí tách…
Cả người Tô Bạch chật vật, khắp người hắn đều là máu.
Tô Bạch chậm rãi chống đỡ vách tường để đứng lên, trong tay hắn còn nắm chặt súng, hắn khập khiễng đi về phía Trần Hân Di, nhắm họng súng về phía cô ta.
- Nói thật đi, rốt cuộc có phải cô đã bỏ phiếu cho tôi không?
Lúc này trong số thính giả vây xem có Trân Trân và Lưu Thao và một số người che giấu rất sâu, nhưng không hẹn mà gặp, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bọn họ đã mất đi vẻ đạm mạc ban đầu, lộ ra… Rất khó mà tiếp nhận.
Đây là trắng trợn chạm vào quy tắc.
Trắng trợn… Đồng quy vu tận?
Trần Hân Di bỗng nhiên cười, sau đó nghiêm túc nhìn Tô Bạch nói:
- Tô Bạch, tôi rất muốn đấu một trận công bằng với anh, khi đó tôi sẽ ngược chết anh.
- Ha ha, tôi tin.
Tô Bạch lạnh nhạt nói.
- Pằng!
Lại là một phát súng.
Phát súng này trực tiếp bắn vào chân Trần Hân Di.
Lúc này, một cái chân của Trần Hân Di nổ tung, một cánh tay của Tô Bạch cũng theo đó nổ tung.